Khôi Phục Thần Vị - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-25 17:18:42
Lượt xem: 179
1
Phụ Thần từng nói ta là người có tính cách bướng bỉnh, nếu không tự mình trải qua một phen, không chịu đựng những đau đớn đó thì sẽ không quay đầu lại.
Vì vậy, để tránh cho ta sau này rơi vào tình cảnh khốn khổ vì tình, chịu tình kiếp mà vẫn thần, ông ấy phong ấn thần lực của ta, khóa chặt ký ức, rồi ném ta xuống hạ giới, giúp ta độ kiếp.
Ta vốn không coi trọng việc này, tin tưởng vững chắc rằng nếu ta lấy chân tình đối đãi với người thì người cũng sẽ hồi đáp ta bằng chân tình.
Cho nên, khi Ma giới đột kích, ta không màng tất cả mà đại chiến với Ma Tôn, cũng tự bạo Nguyên Anh khiến Ma Tôn trọng thương, đỡ một đòn trí mạng cho Tạ Chi Dao.
Trong khi Tạ Chi Dao đau đớn gào thét, ta chỉ nhếch khóe miệng: “Hắn thật sự yêu ta”.
Sau đó, ta lại không chết, chỉ bị trọng thương, rơi vào Ma Quật.
Ở trong Ma Quật, ta chịu đựng sự tấn công của vạn ma, bị cào cấu cắn xé nhưng ta không sợ hãi chút nào.
Ta tin tưởng vững chắc rằng mình nhất định có thể trở về, có thể một lần nữa nhìn thấy Tạ Chi Dao.
Đến lúc đó, hắn nhất định sẽ ôm chặt lấy ta, giận dữ mắng ta cả gan làm loạn, đe dọa ta không bao giờ được làm những việc nguy hiểm như vậy.
“Nhưng nếu ta không làm như vậy, ngươi sẽ chết.”
“Ta tình nguyện chết, cũng không muốn nàng phải chịu đựng những đau khổ này!”
……
“Ngươi nói ngươi là Giang Oản, ngươi có chứng cứ gì?”
Một tiếng cười lạnh vang lên, kéo ta ra khỏi ảo tưởng.
Ta ngẩng đầu, nhìn thấy Tạ Chi Dao đã thăng cấp Hóa Thần, ngồi ở vị trí tông chủ, hơi cúi đầu, phong thái tiên phong đạo cốt.
Nhưng ánh mắt của hắn nhìn ta lại vô cùng xa lạ, như thể hắn đang nhìn một người không hề liên quan đến mình.
Địa ngục như thế đang thiêu đốt, cảm giác âm hàn thấu tận đáy lòng dường như lại vờn quanh bên cạnh ta, ta không thể nào chịu đựng được nữa, phun ra một ngụm tâm đầu huyết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khoi-phuc-than-vi/chuong-1.html.]
Trước đây, khi ta ở trong lòng hắn, hắn thề rằng cho dù da thịt ta có nát vụn, cho dù ta hoàn toàn thay đổi, phách tán hồn tiêu, hắn cũng nhất định sẽ nhận ra ta.
Nhưng ta đã nỗ lực 300 năm, nỗ lực đến mức toàn thân không còn một khối thịt nguyên vẹn, cuối cùng biến thành dáng vẻ trong miệng hắn, hắn lại không nhận ra ta.
Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tô Uyển Nhược, nàng ta nhìn hắn cười thẹn thùng.
Hai người nắm tay nhau không rời.
“Oản Oản lấy thân tuẫn ma, là vì thương sinh thiên hạ, ta sẽ không cho phép bất kỳ kẻ nào giả mạo nàng, làm nhục thanh danh của nàng.”
Ta cúi đầu bật cười: “Thương sinh cái rắm, ta chỉ vì ngươi thôi.”
“Cái gì?”
Ta ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt rung động của Tạ Chi Dao, càng cười lớn.
“Sư huynh, ta còn có Kiếm Cốt trong người, liệu có thể chứng minh ta là ta không?”
2
Quay về tông môn đã ba tháng, đây là lần thứ hai Tạ Chi Dao đến thăm ta.
Hắn nói cho ta rằng hiện tại hắn phải gánh vác trọng trách trung hưng Thiên Diễn Tông, mỗi ngày đều có rất nhiều việc cần phải làm.
Mà ta bị thương quá nặng, lại có lửa ma trong cơ thể ngày ngày thiêu đốt không thể quấy rầy, cho nên hắn không thể thường xuyên tới thăm.
Hắn nắm tay ta, đáy mắt tràn đầy ôn nhu: “Cho nên, Oản Oản, nàng có thể tha thứ cho ta không?”
Ta ngẩn người nhìn hắn chằm chằm, nhớ lại ngày đó ngẫu nhiên nghe thấy nhóm tiên hầu bàn tán.
“Đại sư tỷ sao lại trở về vào lúc này, vậy thì hôn sự giữa Tô sư tỷ và Đạo quân có bị ảnh hưởng không?”
Một tiên hầu khác tiếc nuối nói: “Tô sư tỷ ôn nhu thiện lương, cùng Đạo quân thật sự xứng đôi. Nhưng đại sư tỷ và Đạo quân đã có hôn ước từ trước, hiện giờ Đạo quân cũng khó xử. Dù sao cũng có thứ tự trước sau mà!”