Khôn nhà dại chợ - 3
Cập nhật lúc: 2024-09-26 19:54:11
Lượt xem: 908
Tôi cố gắng kìm nén tiếng chửi thề khi nhìn thấy gia đình 3 người trong hoàn cảnh đó và nói xin lỗi vì đã va phải cô y tá do tôi chặn lối đi.
Khi nghe tin Dư Hưu đưa người bị nạn vào bệnh viện tôi đã có trực giác không tốt. Không ngờ ngay cả phòng bệnh cũng không có, chỉ có thể nằm theo dõi ở hành lang.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi đến phòng trực và yêu cầu phòng VIP cho bệnh nhân lại được thông báo là viện phí vẫn chưa được đóng. Sau khi thanh toán các hóa đơn và đóng thêm 200.000 NDT tôi giúp đỡ đưa đứa bé đến phòng VIP vừa yêu cầu.
Khi quay trở lại lấy đồ dùng hàng ngày thì nhìn thấy bóng dáng Dư Hưu và em gái thân yêu đi cùng một người phụ nữ cầm camera.
Họ đang đứng ở giường xếp chỗ đứa bé bị thương nằm, đang hỏi y tá chuyện gì đó.
May mắn tôi đã nhanh chân đến trước.
Khi đến khu VIP, cha mẹ đứa bé đang cảm ơn y tá, bác sĩ.
Sau khi giải thích về mục đích của mình, ban đầu họ rất tức giận. May là họ không phải là những người không biết lý lẽ.
“Ban đầu chúng tôi rất tức giận. Con chúng tôi bị thương chúng tôi rất đau lòng, nhưng các người chỉ đưa chúng tôi đến bệnh viện và bỏ mặc chúng tôi tại đây. Chúng tôi muốn bóc phốt, muốn vạch mặt các người.”
Tôi đã xin lỗi rất nhiều lần và hứa hẹn sẽ trả toàn bộ chi phí điều trị và hồi phục sau này, đồng thời bồi thường để cha mẹ đứa trẻ nguôi giận.
Sau khi thương lượng thống nhất, tôi gọi luật sư đến để soạn thảo thỏa thuận bồi thường.
Lúc tôi vừa ra khỏi phòng bệnh, vừa hay chặn được em gái thân yêu và hai người khác đi vào.
"Thật trùng hợp, chị cũng đang ở bệnh viện à?”
"Ồ không trùng hợp đâu, chị đang đợi em đó.”
Tôi mỉm cười dựa vào khung cửa, nhìn em gái yêu quý đang cố gắng che chắn người phụ nữ và chiếc camera đằng sau.
6
Khác với vẻ mặt xấu xí của Lý Mộng và Dư Hưu, đôi mắt của nữ phóng viên sáng lên khi nhìn thấy tôi. Cô ấy cho tôi xem thẻ nhà báo và tự giới thiệu bản thân.
“Chào cô, xin tự giới thiệu, tôi tên là Vu Mộc, phóng viên của đài truyền hình thành phố. Cô có phải là quản lý cửa hàng lẩu nơi xảy ra tai nạn không? Tôi có thể hỏi cô vài vấn đề được không?”
Nhìn hành động của nữ phóng viên, mặt Dư Hưu đanh lại.
“Vu Mộc, hôm nay đến đây chỉ để phỏng vấn nạn nhân thôi sao? Cô đã đồng ý với chúng tôi là sẽ phỏng vấn Lý Mộng với tư cách là đại diện bên phía quán lẩu rồi sao giờ cô còn phỏng vấn cô ta?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khon-nha-dai-cho/3.html.]
"Không ngờ hai bên liên quan đều ở đây, tôi đã đến tiệm lẩu để hỏi thăm, người có thể đại diện và ra quyết định là Lý Tranh, con gái lớn của ông chủ. Không thể hẹn gặp ông chủ và cô Lý Tranh tôi mới đồng ý phỏng vấn cô Lý Mộng làm đại diện bên cửa hàng.”
Ồ, hóa ra là vậy.
Nhìn Dư Hưu và Lý Mộng mất mặt tôi chỉ muốn cười vô mặt hai đứa nó.
Nhìn cô phóng viên thẳng thắn trước mặt, tôi mừng như bắt được vàng. Đúng là cần gì thì trời cho cái đó. Dư luận trên mạng xã hội đang rất bất lợi cho chúng tôi và tôi đang tìm kiếm cơ hội thay đổi ấn tượng về chuỗi cửa hàng trong lòng người tiêu dùng thì gặp được cô phóng viên nhiệt huyết và sáng suốt này.
Tôi mời Vu Mộc vào và chặn cửa không cho vợ chồng Lý Mộng vào bên trong phòng bệnh.
“Có thời gian làm bố cái chuyện tào lao này thì cố gắng nâng cao năng lực chuyên môn đi.”
Lý Mộng muốn cãi nhau với tôi nhưng bị Dư Hưu cản lại và nhanh chóng biến mất như đang chạy trốn. Rõ ràng, anh ta có tật giật mình.
Sau khi gia đình nạn nhân đồng ý phỏng vấn, Vu Mộc chuyên nghiệp lắp đặt camera và bắt đầu phỏng vấn.
Chắc là lần đầu tiên được phỏng vấn nên bố mẹ đứa bé bị bỏng có vẻ hơi mất tự nhiên, họ cũng sợ nói sai sẽ ảnh hưởng đến mức bồi thường đã thỏa thuận trước đó.
Tôi chỉ có thể trấn an họ là sẽ không thay đổi mức bồi thường và yêu cầu họ nói rõ ràng, chân thật quá trình tai nạn và diễn biến sau đó cho phóng viên. Họ thoải mái hơn, không còn e dè như trước.
Ghi hình phỏng vấn xong thì trời cũng tối, luật sư cũng soạn xong bản thỏa thuận bồi thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm khi thấy họ đặt bút ký tên vào bản thỏa thuận, cuối cùng thì cũng giải quyết xong vấn đề cốt lõi của sự việc.
Sau khi hẹn giờ gặp để phỏng vấn riêng với Vu Mộc, tôi nhận được cuộc gọi của Lục Ly.
"Có kết quả nghiệm thu các cửa hàng còn lại rồi, anh đã gửi cho em.”
"Có vấn đề gì không anh? Sao em nghe giọng anh sai sai.”
"Vật liệu xây dựng được sử dụng không đạt yêu cầu an toàn. Nhiều loại chứa hàm lượng các chất vi lượng vượt mức cho phép, dễ gây ngộ độc nếu tiếp xúc lâu dài. Ngoài ra còn có nhiều chỉ tiêu không đạt tiêu chuẩn, có nhiều vết nứt ở góc. Em yêu, may mà bố không giao toàn bộ các cửa hàng cho Dư Hưu thi công. Anh nghi ngờ Dư Hưu muốn gây rối cho việc kinh doanh của gia đình em.”
[Bạn đang đọc Khôn nhà dại chợ được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]
7
Tôi in báo cáo nghiệm thu mà Lục Ly đã gửi. Chuyện này phải báo cáo cho bố tôi biết để đề phòng. Ai mà tin được con gái và con rể mình lại muốn hại mình đâu.
Mấy hôm nay, bố tôi vừa lo liệu chuyện cửa hàng vừa phải chăm sóc mẹ tôi trong bệnh viện, bận đến mức không kịp về nhà thay quần áo, râu cũng không kịp cạo. Nhìn bố tôi thấy xót xa trong lòng.
“Bố, sao bố không đưa mẹ về quê chơi vài ngày? Con nghe nói dưới quê mới mở mấy địa điểm du lịch, cảnh đẹp mà nhiều trò chơi thú vị lắm. Bố mẹ bận rộn nửa đời người rồi, tranh thủ thời gian này dành thời gian nghỉ ngơi, hưởng thụ thành quả lao động vất vả mấy chục năm qua. Cửa hàng có con và các quản lý rồi, bố mẹ cứ yên tâm đi chơi đi.”
Bố mệt mỏi đồng ý. Mặc dù vẫn rất lo lắng chuyện cửa hàng nhưng nhìn thấy tôi giải quyết mọi chuyện đâu vào đấy, bố quyết tâm giao hết mọi công việc cho tôi quyết định.