KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 02
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:27:18
Lượt xem: 681
Trong khi đó, ta còn vô cùng ủy khuất.
Chờ Tô Vân Tương đi rồi, ta nhịn không được oán giận vài câu.
“Tiểu thư Tô gia này cư xử không đúng mực gì cả. Tốt xấu gì ta cũng là Hầu phủ phu nhân, nàng ta còn trêu đùa ta như thế là vứt hết thể diện của Hầu phủ đi rồi.”
Tiêu Khâm lạnh lùng hất ta ra.
“Tương Tương và ta có tình nghĩa từ nhỏ, ta coi nàng như… tiểu muội nhà mình vậy. Nàng còn nhỏ nên ham chơi, nghe nói ta cưới phu nhân nên mới bày trò muốn tìm hiểu thử. Mặc dù hôm nay ngươi bị kinh hãi nhưng cuối cùng cũng không xảy ra chuyện lớn gì, về sau chớ nhắc lại nữa.”
Nhưng mà, chung quy việc này vẫn bị lộ ra ngoài.
Tiêu Khâm cực kỳ che chở cho Tô Vân Tương, sợ người bên ngoài cảm thấy nàng ta không có đức hạnh.
Hắn giấu diếm chuyện nàng nữ cải nam trang giả làm sơn phỉ hù dọa ta cực kỳ chặt chẽ.
Mà chuyện ta gặp kẻ xấu, lúc cứu y phục không còn chỉnh tề đã truyền khắp gia tộc quyền quý Thượng Kinh chỉ trong một đêm.
Sau khi tin đồn lan ra, có người nói ta đã mất danh tiết.
3.
Lúc đó, ánh mắt người ngoài nhìn ta mang vẻ thương hại, hoặc khinh miệt, hoặc trêu tức.
Mà người khởi xướng Tô Vân Tương lại vô cùng an toàn dưới sự che chở của Tiêu Khâm.
Trọng sinh trở lại, ta phải trả lại tất cả.
Ta đè Thanh Vũ lại, cất giọng hỏi: “Xin hỏi là vị hảo hán ở nơi nào vậy? Ta vốn không có ý quấy rầy, nếu ngươi chịu cho ta qua thì ta có thể dâng hết tiền tài trên xe.”
Giống như kiếp trước, Tô Vân Tương lắc quạt xếp trong tay, ra vẻ phong lưu nói: “Tiền tài?”
Tùy tùng phía sau nàng ta phát ra tiếng cười đùa.
Đúng là vùng phụ cận kinh đô và vùng lân cận có trại thổ phỉ Thanh Long.
Hành sự âm ngoan, thủ đoạn tàn bạo.
Những năm trước đây, triều đình đã phái binh đi mấy lần thanh trừ nhưng đều không thành công.
Tô Vân Tương muốn nhìn bộ dáng bị dọa ngã của ta, tự nhiên sẽ chọn người có danh tiếng nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-02.html.]
Ngữ khí của nàng ta vô cùng ái muội.
“Không bằng tiểu nương tử cùng ta trở về núi, làm phu nhân áp trại, ban đêm làm ấm chăn cho tiểu gia đi.”
Ta vén rèm, xuống xe.
Cây quạt trong tay Tô Vân Tương dừng lại.
Nàng ta đánh giá ta từ trên xuống dưới, trong mắt hiện lên một tia tối tăm.
Ta nói: “Phu quân ta là Vĩnh Nghị Hầu, nếu làm ta bị thương, chỉ sợ các ngươi sẽ không sống yên ổn.”
Tô Vân Tương cười khẽ một tiếng.
“Vốn tưởng rằng là một cô nương xinh đẹp khuynh thành…” Nàng ta lười biếng kéo dài âm cuối, trong mắt lóe lên tia ác ý: “Vậy mà cũng thường thôi.”
Nàng ta cố ý cao giọng quát: “Các huynh đệ, mau bắt nàng ta lại mang về trại để mọi người cùng tận hứng nào…”
4.
“Ái chà, ta thật muốn nhìn xem ai có thể cướp người dưới mắt bổn quận chúa đây!”
Lời còn chưa dứt, trong bụi cỏ xung quanh nhanh chóng xuất hiện mười mấy ám vệ, hành động cực kỳ nhanh nhẹn.
Chỉ trong một cái chớp mắt, các ám vệ đã chế trụ đám người Tô Vân Tương ở một chỗ.
Tô Vân Tương nửa quỳ trên mặt đất, dáng vẻ chật vật nhìn Vinh Dương quận chúa chậm rãi đi xuống từ trên xe.
Vinh Dương quận chúa đi tới bên cạnh ta, chỉnh lại ống tay áo, nói: “Còn dám tự xưng là thổ phỉ khét tiếng nhất, dám khoe mẽ dưới chân Hoàng thành ư.”
“Theo ta thấy không cần áp giải bọn chúng đến quan trường làm gì. Chỉ riêng việc dám quấy rầy ta đã đủ để xử tử ngay tại chỗ rồi.”
Tô Vân Tương biến sắc.
“Không, không được. Quận chúa, ta là Tô…”
Vinh Dương quận chúa không thèm nhìn nàng ta một cái, không kiên nhẫn nói: “Còn không bịt miệng nàng ta lại!”
Một ám vệ tiến lên, ‘bộp’ một cái đã đánh cho Tô Vân Tương ngất xỉu.