KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 04
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:29:57
Lượt xem: 2,879
“Hôm nay trên phố đều đồn phu nhân Vĩnh Nghị Hầu đã bị Thanh Long trại bắt đi, mất hết danh tiết. Lời đồn sinh động như thật, thậm chí ngay cả diện mạo phu nhân như nào cũng được mô tả vô cùng sinh động. Nô tỳ để cho mấy gia đinh ngồi canh nửa ngày, cuối cùng đã tra ra là tên lưu manh này đang đồn thổi khắp nơi.”
Ta xoay người ngồi xuống ghế, ý cười sâu xa nhìn về phía Tô Vân Tương.
“Xem ra bàn về thủ đoạn âm hiểm, Tô tiểu thư tự xưng là người tiêu sái cũng không kém là bao.”
Kiếp trước, ban đầu ta còn chưa nghĩ thông suốt.
Tại sao Tô Vân Tương giả trang thổ phỉ lại được giấu kín không kẽ hở, mà hết lần này tới lần khác, lời đồn đãi về ta lại truyền khắp đầu đường cuối ngõ.
Sau đó ta mới biết, trước đó Tô Vân Tương đã an bài Mã Tam để y làm việc phát tán tin đồn đi khắp nơi.
Gương mặt trống rỗng của Tô Vân Tương chợt trắng bệch cả đi, thất thanh nói:
“Không phải ta!”
Sắc mặt Tiêu Khâm âm trầm, đang định mở miệng bao che.
Quản sự bên ngoài đến thông báo, nói có người từ phủ trưởng công chúa tới.
7.
Ma ma tới đây có vẻ ngoài vô cùng khí phái, tự xưng mình họ Thôi.
Phía sau bà là hạ nhân phủ công chúa đang nâng hai cái rương vào cửa.
Ngoài ra còn có bốn tiểu nha hoàn mặc y phục diễm lệ, dáng người cao ngất đứng ở cửa Hầu phủ.
Cửa phủ mở rộng, bên ngoài tụ tập một đám dân chúng vây quanh xem náo nhiệt.
Tiêu Khâm cười bồi nói: “Trưởng công chúa điện hạ có ý gì đây, kính xin ma ma vào tiền sảnh uống một ngụm trà rồi nói cũng không muộn.”
Thôi ma ma lại không nhúc nhích chút nào, âm thanh vang dội.
“Điện hạ nghe nói hôm qua Vinh Dương quận chúa ngộ nhận Tô Vân Tương tiểu thư là tặc nhân ở Thanh Long trại nên mới bắt về, suýt nữa đã gây sai lầm lớn nên trong lòng rất bất an.”
“Công chúa đặc biệt chuẩn bị một phần lễ mọn, mong Tô tiểu thư thông cảm.”
Thôi ma ma nhìn không chớp mắt, không giận mà tự uy.
Lời nói vô cùng rõ ràng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-04.html.]
Dân chúng bên ngoài châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Thanh thế to lớn như thế, ai còn không rõ hôm qua người rơi vào tay Thanh Long trại chính là tiểu thư Tô gia.
Trên mặt Tô Vân Tương lúc xanh lúc trắng.
Mang tiếng là lễ vật bồi tội nhưng lại phỏng cả tay.
Người của phủ công chúa kéo nhau đến đây dâng lễ rồi lại kéo nhau rời đi.
Tô Vân Tương cắn môi dưới, căm hận nói: “Thẩm Vãn Tranh, là ngươi bày trò đúng không?”
Ta cong cong môi, rũ mắt nghịch tay áo.
Giống hệt như kiếp trước, trước khi Tô Vân Tương chặn ta trên núi, nàng ta đã an bài cho Mã Tam xong xuôi.
Chỉ đợi ta hoảng sợ chạy trốn, Mã Tam sẽ tung tin đồn trong thành.
Không nghĩ tới lúc này, chính Tô Vân Tương lại rơi vào Thanh Long trại.
Đương nhiên nàng sẽ không tự bê đá đập vào chân mình.
Nhưng người nàng ta phái đi mật báo với Mã Tam đã sớm bị người của ta ngăn lại.
Ta chỉ cần yên lặng theo dõi diễn biến, để cho đám hán tử nhàn rỗi trong tay Mã Tam kia đồn đãi rộng hơn một chút.
Cho đến khi tất cả mọi người trong kinh thành đều cho rằng lời đồn là thật, nhất là khi Tiêu Khâm hành động vội vàng, có lẽ nương tử của hắn đã thật sự xảy ra chuyện.
Mà Thôi ma ma vừa đến vì đã tra ra manh mối.
Tự nhiên khiến người ta càng tin tưởng hơn.
Kiếp trước, ta bị người ngoài bàn tán, chỉ trỏ như thế nào.
Lần này đến lượt ngươi đó, Tô Vân Tương.
Từ đầu tới cuối, người mà ám vệ của Vinh Dương quận chúa đưa tới Thanh Long trại chính là ngươi.
Lời đồn đãi là do Tô Vân Tương tìm người truyền ra ngoài.
Cuối cùng được đích thân trưởng công chúa răn dạy.