KHÔNG BAO GIỜ LÀ QUÁ MUỘN - Chương 07
Cập nhật lúc: 2024-08-15 12:33:45
Lượt xem: 2,955
Ta nhíu mày hỏi: “Là ai bị thương?”
Thanh Vũ thay ta phủ thêm áo khoác được treo trên giá.
“Không phải Hầu gia, cũng không phải Tô tiểu thư. Hầu gia mang theo một vị cô nương khác trở về, là người của Liên Xuân lâu.”
“Trên người Hầu gia đều là máu, phía trước đã náo loạn rồi.”
Lúc ta đến viện của Tiêu Khâm, quản sự đang tiễn mấy vị đại phu đi ra.
Tô Vân Tương ngồi ở gian ngoài.
Nàng vẫn mặc trang phục nam nhi.
Dưới chân là đôi giày nhỏ bằng tơ tằm màu xanh, mặc áo dài tay rộng màu trắng.
Bộ y phục bó sát lấy cơ thể nàng ta, để lộ vòng eo nhỏ nhắn.
Chỉ là sắc mặt nàng ta tái nhợt, y phục không chỉnh tề.
Hiển nhiên là bị kinh hãi.
Thỉnh thoảng Tô Vân Tương còn liếc vào trong.
Nhìn thấy ta, nàng ta cũng không trừng mắt lạnh lùng như thường ngày.
Chỉ mím môi, thần sắc xám xịt.
Nữ tử bên trong đau khổ than nhẹ, Tiêu Khâm nhẹ giọng trấn an một hồi lâu rồi mới vén rèm đi ra.
Trên y phục của hắn đều là vết máu, ta chợt ôm lấy ngực, tỏ vẻ quan tâm.
“Hầu gia, làm sao vậy?”
“Vãn Tranh.” Tiêu Khâm mệt mỏi nói: “Ta nhớ trong khố phòng còn có một cây sâm quý, ngươi bảo người đi lấy đi.”
Tầm mắt của ta lướt qua hắn, quét qua bóng người lờ mờ bên trong, liếc mắt một cái.
Ta cũng không tiện hỏi nhiều, dịu dàng đáp ‘vâng’.
Tiêu Khâm không thèm nhìn Tô Vân Tương, xoay người đi vào.
“Khâm ca ca.”
Tô Vân Tương ủy khuất mở miệng kêu một tiếng: “Vừa rồi ta cũng rất sợ…”
Tiêu Khâm lại trực tiếp ngắt lời nàng ta.
“Tô tiểu thư đã kinh hãi như vậy thì nên về phủ trước đi.”
Tô Vân Tương tức giận vô cùng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bao-gio-la-qua-muon/chuong-07.html.]
“Tiện nhân kia trăm phương ngàn kế muốn trèo lên giường huynh, nói không chừng là nàng ta cố ý tìm người đến diễn một vở kịch…”
“Tìm người diễn kịch, tự đ.â.m mình một đao sao?”
Tiêu Khâm nhìn Tô Vân Tương một cái.
Ánh mắt kia thất vọng đến cực điểm, Tô Vân Tương nhất thời sững sờ tại chỗ.
Lúng ta lúng túng không thể nói thành lời.
Tiêu Khâm ném rèm châu, không nhìn nàng ta lần nào nữa.
Ta giơ tay vén tóc mai sang bên.
Hình như phu quân của ta thất tình rồi.
12.
Cuối cùng Tô Vân Tương khóc lóc rời đi.
Lần đầu tiên Tiêu Khâm mặc kệ nàng ta, chỉ ở bên cạnh nữ tử đang bị thương trong gian phòng.
Ta cố ý dặn dò quản sự trong phủ, vị Y Nguyệt cô nương kia phải được dùng đồ bổ dưỡng nhất.
Ngày hôm đó, Tiêu Khâm tự mình đút thuốc cho Y Nguyệt rồi mới ra khỏi cửa.
Ta cố ý để đầu bếp làm thêm nhiều món bổ dưỡng.
Lúc đến viện của Tiêu Khâm, Y Nguyệt cô nương kia đang ngồi một mình dưới hành lang ngắm nhìn hải đường trong viện.
Nhìn thấy ta, nàng ấy cũng không đứng dậy.
“Nơi này gió lớn, sao không vào trong phòng nghỉ ngơi?”
Y Nguyệt không thèm để ý mỉm cười.
“Dù sao cũng không c.h.ế.t được, vốn chẳng có gì đáng bận tâm.”
Ta nhìn nàng ấy, lần trước thấy nàng ấy vẫn là ca nữ phong tình vạn chủng trên thuyền hoa.
Nốt ruồi nơi khóe mắt kia càng thêm vài phần ý nhị.
Mà nay chưa trang điểm, ngược lại còn hiện ra vài phần bi thương.
Ta lặng lẽ thở dài.
“Ngươi cần gì phải liều mạng như thế? Đao kia lệch thêm vài phần, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không cứu được ngươi.”
“Ta biết ý tốt của phu nhân.” Y Nguyệt rũ mắt, che giấu hận ý trong mắt: “Chỉ là ta nghĩ mình chỉ làm chút chuyện nhỏ sẽ không bắt được sói. Tiêu Khâm là người bạc tình bạc nghĩa. Nhiều năm như vậy, người hắn đặt ở tâm khảm cũng chỉ có Tô Vân Tương mà thôi. Cho dù là chính thê như phu nhân, sợ rằng hắn cũng có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào…”
Y Nguyệt nhìn ta, tâm tình có chút phức tạp.
Ta mỉm cười mà không nói gì.