Không bỏ - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-31 11:15:58
Lượt xem: 1,194
Ta bị công chúa đẩy xuống hồ sen.
Ta vốn không biết bơi, lại thêm tiết trời giá rét, y phục dày nặng.
Công chúa ngăn cản mọi người, không cho ai cứu ta, ta chìm dần, chìm dần rồi mất đi ý thức.
Đến khi tỉnh lại, hồn phách ta đã phiêu đãng giữa không trung.
Ta cứ ngỡ mình đã c h ế t, nhưng lại nhìn thấy thân xác mình đang ngồi trước gương đồng, miệng lẩm bẩm những lời kỳ quái.
"Phiền phức, sao lần này ta lại phải công lược một tên đàn ông đã có vợ?"
"Cổ nhân ngu muội, ta chỉ cần đọc vài câu thơ, lấy ra chút thuốc súng, xà phòng gì đó, nhất định có thể dễ dàng thu phục hắn."
"Gánh vác vinh quang của nữ phụ xuyên không, là chuyện ta đây nghĩa bất dung từ (không thể thoái thác)."
Ta rốt cuộc cũng hiểu, kẻ tự xưng là nữ phụ xuyên không này đã chiếm lấy thân xác ta.
Nàng ta tự tin lại thông minh, mục đích đến đây chính là vì muốn công lược phu quân của ta.
Nàng ta không biết, phu quân của ta trí tuệ gần như yêu nghiệt, là một kẻ điên cuồng tỉnh táo.
E là trước khi nữ phụ xuyên không kia công lược thành công, phu quân ta sẽ g i ế t c h ế t nàng ta trước.
...........................
Ta từng thử quay về thân xác mình, nhưng bất thành.
Mỗi lần ta đến gần, một luồng sức mạnh kỳ lạ lại đẩy ta ra xa.
Ta cũng không thể rời xa thân xác quá mười trượng.
Chỉ cần vượt quá, hồn phách sẽ bị một lực kéo mạnh mẽ lôi trở về bên cạnh.
Ta bất lực, chỉ có thể bám theo nữ phụ xuyên không kia.
.............................
Nữ phụ kia đi khắp phòng một lượt.
Tiếng động bên trong kinh động đến nha hoàn bên ngoài.
Bọn họ tưởng "ta" đã tỉnh, mừng rỡ sai người đi bẩm báo cho Thẩm Hành Vân, đồng thời lo lắng khuyên nữ phụ kia nằm nghỉ ngơi.
"Phu nhân, người vừa mới khỏi bệnh, hay là trở về giường nghỉ ngơi đi. Nếu đại nhân biết người bệnh còn chưa khỏi hẳn mà đã xuống giường đi lại, sẽ trách phạt chúng nô tỳ mất."
[Không ngờ, đối tượng công lược lần này lại là một tên cuồng vợ, ta thích nhất là loại nam nhân này.]
Lần này, nữ phụ kia không lên tiếng, ta nghe được tiếng lòng của nàng ta.
Cuồng vợ sao?
Nói là dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ thì đúng hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bo/chuong-1.html.]
Thẩm Hành Vân không cho phép bất kỳ người hay bất cứ việc gì chia tách tâm tư của ta, ngay cả con của chúng ta cũng không được.
Đó cũng là lý do ta và Thẩm Hành Vân thành thân ba năm, vẫn chưa có con.
"A tỷ, có ta còn chưa đủ sao?"
Giữa lúc ân ái, hắn luôn hỏi như vậy.
Giọng điệu ôn nhu, nhưng động tác lại vô cùng mãnh liệt.
Tiếng rên rỉ của ta bị chặn lại, vỡ vụn trong cổ họng, chỉ có thể bị động thừa nhận khoái lạc mà hắn ban cho.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Không bao lâu, Thẩm Hành Vân vội vã chạy tới.
Đến cửa, hắn ném áo choàng cho hạ nhân.
Trên tà áo trắng muốt dính vài vệt m.á.u loang lổ.
Trước khi đến gặp ta, hắn vừa mới g i ế t người, hơn nữa còn không chỉ một mạng.
Thẩm Hành Vân bước đến bên giường nữ phụ kia.
Nữ phụ kia nhìn thấy dung nhan tuấn mỹ của Thẩm Hành Vân, thoáng ngây người.
[Khuôn mặt này, so với nam minh tinh đẹp trai nhất ở thế giới của ta còn đẹp hơn.]
[Nghe nói tên phu quân này còn là thủ phụ đương triều, tuổi trẻ tài cao.]
[Chỉ có nam nhân ưu tú như vậy mới xứng với ta.]
Ngón tay lạnh lẽo của Thẩm Hành Vân đặt lên trán nữ phụ kia.
Cơn sốt đã lui, lông mày hắn giãn ra, ánh mắt dịu dàng hơn một chút.
"Những kẻ đã dụ dỗ tỷ đến hồ sen, khiến tỷ rơi xuống nước, ta đều đã cho bọn chúng một bài học nhớ đời, chỉ là công chúa kia tạm thời còn chưa thể động đến." Ngón tay thon dài của Thẩm Hành Vân lướt qua mái tóc đen nhánh: "A tỷ, một ngày nào đó, ta sẽ c.h.ặ.t đ.ầ.u ả ta cho tỷ đá chơi, được không?"
Sắc mặt nữ phụ kia trắng bệch, thân thể run rẩy.
Nàng ta không ngờ, người đàn ông bên cạnh có dung mạo như trích tiên, lại có thủ đoạn tàn nhẫn như ác quỷ.
Rõ ràng hắn đang nói chuyện g i ế t người, nhưng giọng điệu lại bình tĩnh như nước.
Giống như đang nói, hôm nay trời đẹp, chúng ta cùng đi thả diều thôi.
Nhất thời, nữ phụ kia không biết nên trả lời như thế nào.
Thẩm Hành Vân tựa hồ nhận ra điều gì đó, nhìn chằm chằm nữ phụ kia: "A tỷ, sao tỷ không nói gì?"