Không bỏ - Chương 9
Cập nhật lúc: 2024-08-31 17:38:10
Lượt xem: 2,005
"Bất ngờ gì vậy?"
"Đã là bất ngờ, nói ra trước thì còn gì thú vị nữa." Thẩm Hành Vân cầm lấy dải lụa buộc tóc, che mắt nữ nhân xuyên không lại: "Tỷ đi theo ta."
Nữ nhân xuyên không rất vui vẻ: "Hành Vân, đệ thật có lòng, đường sá xa xôi, mà vẫn không quên chuẩn bị quà cho ta."
Thẩm Hành Vân giật giật khóe miệng, không nói gì.
Ta nhận thấy ánh mắt hắn nhìn nữ nhân xuyên không, không hề có nửa phần tình ý, ngược lại là sát ý nồng đậm.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Ta giật mình, Thẩm Hành Vân đã phát hiện ra điều gì đó không ổn ở nữ nhân xuyên không sao?
Thẩm Hành Vân dẫn nàng đi qua những con đường quanh co khúc khuỷu, đến một rừng trúc đèn đuốc sáng trưng.
Ở giữa rừng trúc, những cây trúc bị chặt phá, để lại một khoảng đất trống.
Trên đó vẽ một pháp trận phức tạp.
Bên cạnh pháp trận, có một đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang đứng.
Ông ta tuổi đã cao, tóc bạc trắng, nhưng lưng lại thẳng tắp, tinh thần khỏe mạnh.
Ông ta hơi cụp mắt, đợi Thẩm Hành Vân và nữ nhân xuyên không đến gần, ông ta mới mở mí mắt, liếc nhìn bọn họ một cái.
Trong mắt ông ta là tinh quang lóe lên rồi biến mất.
Không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta luôn cảm thấy ông ta dường như đã nhìn về phía ta một cái.
Nhìn cảnh tượng này, trong lòng ta vui mừng.
Thẩm Hành Vân thật sự đã phát hiện ra điều gì đó không ổn ở nữ nhân xuyên không, còn tìm đại sư đến đối phó với nàng ta.
Chờ vị đạo sĩ này đuổi nữ nhân xuyên không ra khỏi người ta, ta có thể trở lại thân thể của mình rồi.
Chỉ là, hệ thống trên người nữ nhân xuyên không kia thần thông quảng đại như vậy.
Không biết vị đạo trưởng này, có phải là đối thủ của hệ thống kia hay không.
"Hành Vân, chúng ta đến nơi rồi sao?"
Nữ nhân xuyên không y phục mỏng manh, rừng trúc sương sớm lại nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-bo/chuong-9.html.]
Gió thổi qua cánh tay nàng, nàng rùng mình một cái.
"Sắp rồi."
Giọng nói Thẩm Hành Vân bình tĩnh, dẫn nữ nhân xuyên không đến vị trí chính giữa pháp trận, mới buông tay.
"Bắt đầu đi."
Thẩm Hành Vân lạnh lùng nói, nhìn về phía đạo sĩ.
Cho dù nữ nhân xuyên không có chậm chạp đến đâu, khi nghe thấy giọng nói lạnh lùng khác thường của Thẩm Hành Vân, cũng cảm nhận được có gì đó không đúng.
"Hành Vân, rốt cuộc đệ đã chuẩn bị gì cho ta..."
Nàng tháo dải lụa bịt mắt xuống, liền nhìn thấy mình đang ở trung tâm pháp trận, những lời còn lại không cách nào nói ra khỏi miệng.
Theo m.á.u của đạo sĩ rơi xuống pháp trận, những phù văn vốn dĩ ảm đạm vặn vẹo liền hóa thành màu vàng kim, như dung nham chảy chuyển động không ngừng.
Cảnh tượng này, nhìn có chút quỷ dị.
Nữ nhân xuyên không vẻ mặt kinh hãi: "Hành Vân, đệ đang làm gì vậy?"
Nữ nhân xuyên không theo bản năng muốn đi ra ngoài, những phù văn kia hóa thành sợi tơ màu vàng kim, trói chặt nàng ta, không thể động đậy.
Nàng ta đứng không vững, ngã xuống đất.
Thẩm Hành Vân cúi đầu nhìn nữ nhân xuyên không, thần sắc âm trầm.
"Lời này, phải là ta hỏi ngươi mới đúng. Ngươi rốt cuộc là thứ gì, A tỷ thật sự bị ngươi giấu ở nơi nào rồi?"
Nữ nhân xuyên không ngẩn người, sau đó ý thức được, nhất định là nàng ta đã để lộ sơ hở ở đâu đó, khiến Thẩm Hành Vân hoài nghi.
Nàng ta run rẩy, lộ ra vẻ mặt mờ mịt: "Hành Vân, ta chính là A tỷ của đệ. Đệ đang nói gì vậy? Sao ta nghe không hiểu."
Thẩm Hành Vân giật giật khóe miệng, nở một nụ cười tàn nhẫn, trong tay xuất hiện một con d.a.o nhỏ.
"Vậy thì không cần hiểu nữa, có Khóa Tiên Trận của Trương đạo trưởng ở đây. Ngươi chạy không thoát đâu, ta sẽ từng chút từng chút lóc thịt của ngươi xuống, cho đến khi nào ngươi nói ra tung tích của A tỷ."
Ta lập tức hiểu ra, Thẩm Hành Vân chỉ biết nữ nhân xuyên không trước mắt này có gì đó kỳ quái, cho rằng nàng ta là yêu quái ở đâu đến, biến thành hình dáng của ta, còn giấu ta đi.
Hắn không biết, nữ nhân xuyên không này chỉ là chiếm lấy thân thể của ta.
Hiện tại hắn làm hại nàng ta, kỳ thật chính là đang làm hại ta.