KHÔNG CHUNG THỦY - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2024-09-12 14:18:00
Lượt xem: 958
7
"Không ly hôn... Trân Doanh... anh không ly hôn..."
Tôi dọn ra khỏi căn nhà đó, chuyển vào ký túc xá công ty, bắt đầu sống ly thân.
Anh ngày đêm lượn lờ trước cổng, không dám vào cũng không dám đi, cứ đáng thương chờ đợi tôi quay đầu lại.
Không thể nào, Tống Viễn.
Tình yêu mang lại vết thương lòng cho tôi trong đời này chỉ có một lần, tôi sẽ không cho anh cơ hội làm tổn thương tôi thêm lần nữa.
Tôi từ chối tất cả những cuộc thăm dò từ bạn bè, người thân, bất kể ai nhắc đến anh trước mặt tôi, tôi đều quay lưng đi, ngoài công việc hợp tác, tôi không muốn gặp anh ở bất kỳ nơi nào khác, cũng không muốn nghe tên anh.
Có lẽ anh cũng hiểu ý tôi, một thời gian dài sau đó anh không còn đến quấy rầy tôi nữa.
Tưởng rằng mọi chuyện sẽ cứ thế mà trôi qua, nhưng hiển nhiên, tôi đã nghĩ quá đơn giản.
Tôi gặp lại mẹ của Tống Viễn, mẹ chồng của tôi.
Bà đến tìm tôi.
Rất lễ độ mà cũng rất kiêu ngạo đến tìm tôi.
Câu đầu tiên bà nói là:
"Tôi đã có được đứa cháu tôi mong muốn, sau này chuyện của cô và Tống Viễn tôi sẽ không can thiệp nữa."
"Nó chưa bao giờ nói với cô về áp lực tôi gây ra cho nó phải không? Nó từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám cãi lời tôi, chỉ riêng việc yêu đương và kết hôn với cô là nó phản lại, nhưng cũng không hẳn là phản lại..."
Bà rút từ trong kẹp thuốc ra một điếu thuốc mảnh, ngậm vào miệng chậm rãi thưởng thức:
"Nói chung, tôi đã có thứ tôi muốn, từ giờ trở đi tôi sẽ không nhúng tay vào nữa."
"Hừ..."
Tôi không có phản ứng gì nhiều, thậm chí lấy từ kẹp thuốc của bà ra một điếu, châm lửa hút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-chung-thuy/chuong-7.html.]
Mùi bạc hà của khói thuốc lan tỏa trong phòng nghỉ, tôi nâng cằm nhìn bà:
"Nhà họ Tống có ngai vàng để thừa kế sao? Hay bà là mẹ kế của anh ta?"
"Trong mắt bà, Tống Viễn và lợn đực phối giống có gì khác nhau?"
"Cô!"
Bà trừng lớn mắt, ngay sau đó như nhớ ra gì đó lại kìm lửa:
"Thôi đi, nói với cô chẳng hiểu được gì, cô không biết gì cả."
"Tôi biết mà!"
Tôi cúi người đối diện với vị phu nhân thanh lịch này:
"Ép buộc thì làm sao có hạnh phúc, chắc anh ta hận bà c.h.ế.t đi được phải không, những ngày này anh ta luôn cãi nhau với bà đúng không, đứa bé đó chắc anh ta chưa nhìn qua một lần..."
"Tôi từng nghĩ là cô Trình muốn dùng đứa bé để trói buộc anh ta, không ngờ người sợ mất anh ta nhất lại là bà..."
"Sự tồn tại của tôi khiến bà sợ đến vậy sao..."
Mùi bạc hà tan biến dưới mũi chúng tôi, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt co rút của bà: "Tôi biết tất cả đấy, mẹ chồng à, chẳng hạn như cách cô Trình tiếp cận Tống Viễn, chẳng hạn như bữa tiệc sinh nhật đó là do bà sắp đặt, chẳng hạn như bà đã bỏ thuốc anh ta... tôi biết tất cả."
Tôi nhẹ nhàng vén lại tóc mai cho bà: "Bảy năm ngứa ngáy, đây là bài kiểm tra tôi mượn tay bà để thử thách anh ta. Chúc mừng, bà đã thành công đưa anh ta trở về bên cạnh bà, bà thắng rồi."
"Cô là đồ điên... điên!"
Bà ấy với khuôn mặt tái nhợt nói ra câu này sau một lúc: "Tôi đã biết là cô có vấn đề thần kinh! Tống Viễn không tin đâu! Nó không tin đâu! Rõ ràng chỉ có 23% rủi ro, vậy mà cô cũng không chịu mang thai, cô quá ích kỷ rồi! Quá ích kỷ!"
Bà ấy run rẩy cầm túi xách, loạng choạng bước ra ngoài:
"Tôi sẽ nói với nó! Tôi sẽ kể hết mọi chuyện cho nó biết! Cô là đồ điên! Đừng hòng mong tôi công nhận cô!"
"Cứ việc."
Tôi mỉm cười nhìn bóng lưng bà ấy khuất dần: "Xem xem anh ấy sẽ tin bà hay tin tôi."