KHÔNG CÓ NGOẠI LỆ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:24:18
Lượt xem: 883
Nhưng anh ta không nên đến làm nhơ bẩn mảnh đất sạch sẽ cuối cùng trong lòng tôi.
Tôi như mất đi sức lực, chai rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.
Tôi nghe thấy một giọng nói phát ra từ miệng mình.
"Chu Kha, muốn đi dạo một vòng không?"
Kỳ Ngọc ngồi tựa vào lưng ghế sofa, xem kịch nãy giờ.
Nghe thấy câu này, đột nhiên lên tiếng.
“Hôm nay cô đi chiếc xe bị tôi giở trò rồi phải không?”
Tôi lạnh lùng liếc nhìn Kỳ Ngọc.
Đôi khi, hợp khẩu vị quá cũng chẳng phải điều gì tốt.
Anh ta thản nhiên nhấp một ngụm rượu, nhìn về phía Chu Kha: “Tôi khuyên cậu đừng đi. Xe cô ấy có gắn bom, điều khiển từ xa đang nằm trong tay cô ấy.”
Chu Kha chăm chú nhìn tôi, dường như muốn xem lời của Kỳ Ngọc thật hay giả.
Tôi không trả lời câu hỏi trong mắt anh ta, chỉ tiếp tục hỏi: “Tôi hỏi lại lần nữa, muốn đi dạo một vòng không?”
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Chu Kha không nói đi, cũng không nói không đi.
Chỉ lặng lẽ nhìn tôi, như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Một nỗi bực dọc nổi lên trong lòng.
Còn gì để tìm chứ?
Tôi và anh ta của năm xưa, đã không còn từ lâu.
Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi, Kỳ Ngọc chắn trước mặt tôi, đôi mắt mang ý cười.
“Thật bạc tình, ở đây còn có một người mà, sao không hỏi tôi?”
Tôi cười lạnh, vòng qua anh ta đi thẳng.
Tôi không tin những trò diễn hời hợt của Kỳ Ngọc.
Chẳng qua là xem nhau như món đồ chơi thú vị.
Hà tất phải làm bộ làm tịch.
Kỳ Ngọc lại theo đến, trong lời nói có thêm một chút ý cầu xin.
“Thẩm Thanh, cô hỏi tôi đi.”
Tôi mất kiên nhẫn liếc nhìn anh ta.
“Vậy, anh có dám đi không?”
Thật là phí thời gian.
Một người vì lợi ích trên hết, thâm độc tinh ranh như anh ta, sao có thể...
“Phục vụ đến cùng.”
Anh ta mỉm cười đáp, không chút do dự.
Tim tôi ngừng đập một giây.
Câu này, là tôi từng trả lời anh ta.
17
Tôi lái xe phóng nhanh trên đường ven biển.
Qua gương chiếu hậu, tôi thấy xe của Chu Kha bám sát theo sau.
Màn hình xe không ngừng nhấp nháy hiển thị cuộc gọi đến của anh ta.
Tôi và Kỳ Ngọc đều không để ý đến.
Kỳ Ngọc ngồi ở ghế phụ cười tươi rói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-co-ngoai-le/chuong-10.html.]
“Sao nào, biết Chu Kha trước đây đối tốt với cô chỉ vì thương hại cô, cô còn thích anh ta không?”
Tôi hừ lạnh một tiếng: “Đừng tưởng tôi không biết mấy câu đó là anh cố ý gợi anh ta nói ra.”
Sớm không hỏi, muộn không hỏi.
Lại đúng lúc tôi mở cửa mà hỏi.
Thật biết tính toán.
Kỳ Ngọc không chút xấu hổ khi bị lật tẩy: “Thì sao nào, anh ta vốn không đáng để cô thích.”
“Vậy ai đáng?”
Kỳ Ngọc đột nhiên ghé sát vào tai tôi, tay khẽ vuốt lưng tôi.
“Đương nhiên là tôi rồi.”
Giọng nói trầm thấp như thuốc phiện.
“Chúng ta là người cùng loại, đều xấu xa, đều điên cuồng, đều dũng cảm.”
Tôi cảm thấy một thứ sức mạnh không thể chống cự âm ỉ trong lòng.
Kỳ Ngọc vẫn không ngừng nói.
Nói anh ta đã chơi đùa tình cảm của Kiều Chi thế nào, nói anh ta cho Kiều Chi uống thuốc, rồi vứt vào chỗ ăn chơi trác táng.
Nói Kiều Chi có vẻ bệnh nặng rồi, giờ đây đến sinh hoạt cũng không thể tự lo.
Tôi lặng lẽ lắng nghe, không chút thương hại.
Lời nói đầy vẻ châm chọc: “Nếu cô ta không biết lượng sức mà chống đối tôi, cũng sẽ không có kết cục này.”
Kỳ Ngọc gật đầu đồng tình.
“Quên chưa nói với cô.”
“Cái xô nước trong tiệc đính hôn, là tôi bảo cô ta hắt.”
Tôi đột nhiên bật cười.
“Vậy nên, ban đầu anh thực sự chỉ muốn miếng đất đó trong thành phố.”
“Phải.”
“Đáng tiếc là tay săn ảnh anh sắp xếp bị Thẩm Tri Nghiêm xử lý rồi.”
Kỳ Ngọc cười khinh bỉ: “Một tên vô dụng, không c.h.ế.t trong tay ba cô cũng sẽ c.h.ế.t trong tay tôi.”
Anh ta bất ngờ áp sát tôi, như thể chia sẻ một bí mật.
Hơi thở ấm áp phả bên tai.
“Có điều, tôi yêu cô sớm hơn cô nghĩ nhiều đấy.”
“Cô biết không? Khi cô nói câu ‘Còn nhìn nữa thì móc mắt anh ra’, cô đẹp lắm.”
Một cảm giác khoái chí khó tả dâng lên trong lồng n.g.ự.c tôi.
Tôi gần như bật cười thành tiếng.
“Ban đầu còn cảm thấy kéo anh cùng c.h.ế.t là ủy khuất cho anh, giờ xem ra, anh cũng coi như c.h.ế.t xứng đáng.”
Kỳ Ngọc cúi đầu nghịch điều khiển trong tay.
“Vậy tôi qua được bài kiểm tra rồi chứ?
“Giờ, t.h.i t.h.ể tôi đủ tư cách nằm bên cô chưa?”
Tôi đưa tay sờ túi trống không.
“Lấy đi từ lúc nào vậy?”
“Ừm… khoảng khi nói đến ‘người cùng loại’.”