Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG CÓ NGOẠI LỆ - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-08-07 13:15:25
Lượt xem: 857

03

 

Ba ngày bị cấm túc, phòng bên cạnh của Thẩm Nguyệt Hàm người ra kẻ vào, thật là náo nhiệt.

 

Thẩm Nguyệt Hàm giả vờ giỏi hơn tôi, tất nhiên là được yêu quý hơn tôi ở trường.

 

Tôi không thèm quan tâm đến việc tạo dựng quan hệ với những người này.

 

Dù sao đi nữa, cho dù họ có ý kiến gì to tát với tôi, khi gặp tôi họ vẫn phải im hơi lặng tiếng mà tránh xa.

 

Nói đến cũng thật khó cho những bạn học đến thăm Thẩm Nguyệt Hàm.

 

Vì có tôi ở đây, việc thăm bệnh giống như một cuộc phiêu lưu lớn.

 

Tôi nằm trên ghế sofa trong phòng, buồn chán chơi trò ném vòng trong máy chơi game.

 

Tiếng nói cười từ phòng bên quá ồn ào, tôi tiện tay cầm một chiếc bình hoa ném về phía tường.

 

Phía bên đó lập tức im lặng.

 

Chẳng bao lâu sau, cửa phòng mở ra.

 

Tôi ngước mắt lên nhìn, đó là Chu Kha.

 

Anh ta định nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy máy chơi game trong tay tôi thì dừng lại.

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

“Sao cô vẫn giữ thứ đó làm gì?”

 

Máy chơi game này là quà Chu Kha tặng tôi năm tôi bảy tuổi.

 

Từ nhỏ đến lớn, chi phí ăn mặc, học hành của tôi có thể nói là con số khổng lồ.

 

Nhưng chỉ thiếu duy nhất quyền vui chơi.

 

Tiểu thư nhà họ Thẩm lại vì ghen tị người khác được chơi game mà tủi thân khóc.

 

Nghe có vẻ buồn cười, nhưng trong giới nhà giàu, cũng khá bình thường.

 

Chu Kha là con ngoài giá thú.

 

Lúc đó, anh vừa mới được đưa về nhà họ Chu không lâu, sống rất khổ cực.

 

Anh thấy tôi nhìn chằm chằm vào đồ chơi của bọn trẻ bên đường.

 

Không nói lời nào, anh ta nhịn ăn nhịn mặc cả năm trời, tích góp tiền để mua cho tôi máy chơi game này.

 

Hồi nhỏ, anh là người đối xử tốt nhất với tôi.

 

Nhưng bây giờ.

 

Mọi thứ đã khác hoàn toàn.

 

Tôi thản nhiên tiếp tục chơi máy chơi game, không chút ngại ngùng.

 

“Vì tôi thích anh chứ sao.”

 

Chu Kha như nghe thấy chuyện nực cười.

 

“Thẩm Thanh, cô không nghĩ rằng tôi sẽ thích một người mà ai cũng tránh như rắn độc như cô chứ?”

 

Điều duy nhất anh ta có thể làm tổn thương tôi chỉ là không thích tôi.

 

Nhưng tôi có cả ngàn cách để làm tổn thương anh ta.

 

Tôi ngồi dậy, cười đến nheo cả mắt.

 

“Anh thích ai quan trọng không? Cho dù anh có thích thiên vương cũng vậy thôi, vừa tốt nghiệp đã phải kết hôn với tôi?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-co-ngoai-le/chuong-2.html.]

 

“Chu Kha, đừng quên, anh chẳng qua chỉ là con ch.ó mà nhà họ Chu nuôi, không xứng đáng nói chuyện thích trước mặt tôi.”

 

Tôi hiểu quá rõ về Chu Kha.

 

Hiểu rõ hơn bất cứ ai trên thế giới này.

 

Bí mật, những điều đáng xấu hổ của anh ta, đều là do chính anh ta kể cho tôi nghe khi chúng tôi còn nhỏ.

 

Bây giờ, tôi dùng chính con d.a.o mà anh ta đưa, không thương tiếc đ.â.m lại.

 

Tôi đau, anh ta cũng phải đau.

 

Không ai có thể sống yên ổn.

 

Quả nhiên, khí chất của anh ta lập tức lạnh đi tám độ.

 

“Thẩm Thanh, cô thật đáng ghê tởm.”

 

Ghê tởm sao?

 

Hốc mắt có chút nóng, vì vậy tôi càng cười tươi hơn.

 

“Sao? Thẩm Nguyệt Hàm giỏi chơi trò bẩn thỉu, cô ta không đáng ghê tởm sao? Người thích cô ta như anh thì cao quý đến đâu? Nói cho cùng, cả hai đều chẳng ra gì, ai dám coi thường ai.”

 

Chu Kha lạnh lùng nhìn tôi: “Vậy nên cô chơi trò công khai này, ngoài sự ghét bỏ ra còn có thể được gì?”

 

Tôi suýt bật cười thành tiếng.

 

“Được cảm giác thỏa mãn chứ sao. Nhìn các người khó chịu với tôi mà không thể làm gì được, thật quá thỏa mãn!”

 

Chu Kha mím chặt môi, quay lưng bỏ đi.

 

Trước khi đi để lại một câu.

 

“Thật hối hận khi không phải tôi đổ cái xô nước đó.”

 

Tôi sững sờ.

 

Xô nước đó không phải do anh ta đổ sao?

 

Nhưng “món quà” của tôi đã được gửi đi rồi.

 

Sau khi Chu Kha nhìn thấy, sẽ không g.i.ế.c tôi chứ?

 

04

 

Ngày hôm sau khi lệnh cấm túc kết thúc, tôi hân hoan đến trường.

 

Khi người khác đang học, tôi bận rộn giúp người ta “tắm” trên sân thượng.

 

Cô gái bị trói trên ghế, môi trắng bệch vì lạnh, tóc nhỏ từng giọt nước.

 

Cô ta đỏ mắt nói: “Thẩm Thanh, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị báo ứng.”

 

Tôi nhìn cái xô đã gần cạn, vứt bỏ cái xô trong tay.

 

Giọng điệu nhàn nhạt: “Ồ, chị đã chọc giận em ở đâu?”

 

Cô gái không thể tin mở to mắt.

 

“Chị đang bắt nạt em, chị không biết sao!”

 

Tôi lắc đầu: “Em gái sao có thể nói bừa như thế nhỉ?

 

“Ân nhỏ như giọt nước phải đền đáp như dòng suối, đã nghe bao giờ chưa?”

 

 

Loading...