KHÔNG ĐỢI KHI ĐÃ TRỄ - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:42:00
Lượt xem: 2,277
Cuối cùng, ông thậm chí còn nhượng bộ: "Nếu con thật sự không thể quên được cậu ấy, thì ba cũng không cản con quay lại với cậu ấy, được không?"
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi mở cửa, ba ngày không nói chuyện, giọng khàn khàn: "Không, con không cần anh ta nữa."
Vì vậy, tôi lại gặp bác sĩ tâm lý của mình.
Sau khi xem kết quả của bảng trắc nghiệm, ông ấy nhíu mày, trước tiên kê cho tôi một đống thuốc, sau đó bảo tôi nằm nghỉ trên giường bên cạnh.
"Tôi bị mất ngủ."
Ông ấy nhẹ nhàng nói: "Tôi biết, vì vậy bây giờ cô rất cần ngủ."
"Trước đây chúng ta đã thất bại, suy cho cùng là vì hàng rào tâm lý của cô quá cao. Bây giờ tôi chỉ đề nghị, liệu cô có muốn thử lại không?"
Cuối cùng tôi cũng ngủ, ông ấy hỏi tôi: "Cô đã thấy gì?"
Tôi thấy mình đang ở trong một căn phòng tối, mẹ ôm tôi thu mình trên giường, bà dùng rất nhiều sức, tôi không thể thoát ra.
"Tại sao cô lại muốn rời đi?"
"Vì quá tối."
Tôi không thể nhìn thấy gì, không thể nghe thấy gì, chỉ có tiếng nức nở của mẹ vang lên trong tai tôi.
Nhưng tôi không thích nghe tiếng khóc của bà.
Tứ chi của bà, nước mắt của bà, tiếng nức nở của bà, tất cả đều quấn lấy tôi như những dây leo có gai.
"Thật sự không thể nhìn thấy gì sao?"
Thực ra cũng không phải, tôi cố gắng mở to mắt nhìn xung quanh, có thể lờ mờ thấy một ánh sáng nhỏ ở phía xa.
Đó là một khung cửa sổ, bên ngoài cửa sổ nắng chói chang, Thời Chu ở độ tuổi mười lăm mười sáu đứng dưới ánh mặt trời vẫy tay với tôi.
Ánh sáng không xuyên qua được, tôi vẫn chìm trong bóng tối dày đặc, và khi tôi định đặt tay lên kính cửa sổ, mẹ từ phía sau ôm chặt lấy tôi.
"Lâm Lâm, mẹ không thể sống nổi nữa."
Cửa sổ cũng biến mất.
Đây là một giấc mơ không mấy dễ chịu.
Sau khi tỉnh dậy, bác sĩ Lưu chỉ xoa đầu tôi: "Cô đã tiến bộ rất nhiều so với trước đây, đừng lo lắng quá. Về nhà hãy uống thuốc đúng giờ, một tuần sau quay lại tái khám."
Trước khi rời đi, tôi vẫn hỏi ra câu hỏi đã cất giấu trong lòng nhiều năm: "Bác sĩ Lưu, mẹ tôi khi đó là bị bệnh đúng không?"
Bác sĩ Lưu kiên nhẫn nói: "Chi Lâm, dựa trên những gì cô đã kể trước đây, rất có khả năng mẹ cô đã bị bệnh."
Trầm cảm, có lẽ kèm theo chút rối loạn hưng cảm, vì vậy bà mới có những lúc hiếm hoi đánh tôi, phạt tôi không được ăn, nhốt tôi trong căn phòng tối tăm.
Nhưng người bà làm tổn thương nhiều nhất là chính mình, với những vết sẹo chằng chịt trên cánh tay và gương mặt hốc hác, xanh xao.
Đôi khi tôi thấy bà cầm d.a.o cứa vào cánh tay mình, tự hỏi rốt cuộc ai đã sai, có phải lỗi của tôi không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-doi-khi-da-tre/chuong-10.html.]
Vì vậy mẹ mới trừng phạt tôi, và cũng trừng phạt chính mình như vậy.
Sau đó, bác sĩ Lưu liên tục nói với tôi: "Tất cả những điều này không phải lỗi của cô."
"Đừng đổ lỗi cho bản thân về lỗi lầm của người khác, Chi Lâm."
"Mẹ cô khi đó cũng không mong muốn điều đó, bà chỉ là bị bệnh và không được điều trị kịp thời, nên mới dẫn đến kết cục như vậy."
Tôi đã mơ hết giấc mơ này đến giấc mơ khác.
Tôi thoát khỏi vòng tay của mẹ, mở khung cửa sổ đó.
Thời Chu đứng dưới ánh mặt trời, chìa tay ra với tôi.
Nhưng khi tôi với tới anh ta, anh ta lại tỏ vẻ chán ghét và đẩy tôi ra.
"Sự ra đi của cậu ấy cũng không phải lỗi của cô, Chi Lâm."
"Vậy tại sao anh ta lại ghét tôi như vậy?"
"Cô cảm thấy cậu ấy ghét cô sao?"
Đột nhiên anh ta lại biến thành Thời Chu ở tuổi đôi mươi, ánh mắt anh ta đầy vẻ cô đơn: "A Lâm, em còn yêu anh không?"
"Tôi cũng không biết, chỉ cảm thấy có lẽ..."
"Không sao, tình cảm là thứ phức tạp, cô không cần vì thế mà nghi ngờ bản thân."
"Nhưng tôi không muốn gặp lại anh ta nữa."
"Tại sao?"
"Anh ta khiến tôi cảm thấy rất buồn."
"Vậy chúng ta sẽ không gặp cậu ấy nữa, gặp một người khác yêu cô và có thể làm cô vui, được không?"
Thời Chu dần dần biến mất.
"Tôi thấy ba tôi."
Ông ôm chặt lấy hũ tro cốt của mẹ tôi, khóc nức nở.
Ông nói rằng ông hối hận vì đã mải mê với công việc, bỏ qua mẹ con tôi.
Sau đó ông cho tôi những điều kiện vật chất tốt nhất, và dành nhiều thời gian bên tôi.
"Vậy cô có vui không?"
"Không vui."
"Buồn sao?"
"Cũng không buồn."
Chỉ là tôi có chút oán hận ông, hận rằng ông đã đến quá muộn, nếu sớm hơn, có lẽ mẹ đã không nhảy khỏi sân thượng.