KHÔNG ĐỢI KHI ĐÃ TRỄ - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-09-03 21:43:26
Lượt xem: 2,326
“Lần đầu là khi cậu ấy cứu chị khỏi đám cháy, chị cảm ơn nên mời cậu ấy ăn một bữa. Sau đó chúng tôi không còn liên lạc nữa, cũng đã một năm rồi.”
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm, nhưng rồi lại cắn môi: “Xin lỗi, em có hơi nhạy cảm, vì khi đó anh ấy đã buồn rất lâu, nên em…”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu, phản ứng của em rất bình thường.”
Đừng vội đổ lỗi cho bản thân, đó là bài học tôi đã phải mất nhiều năm mới học được.
Cô gái có vẻ không có nhiều phòng bị, trong lúc chờ Tả Hữu, cô ấy kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.
Cô ấy cũng được Tả Hữu cứu. Hôm đó cô ấy định tự tử, Tả Hữu đã cứu cô ấy từ sân thượng xuống và dành một giờ để khuyên nhủ.
Cuối cùng, cô ấy đã thay đổi suy nghĩ, cũng bắt đầu thích Tả Hữu, theo đuổi cậu ấy.
Dù đôi lúc Tả Hữu quá thẳng thắn, khiến cô ấy tức giận, nhưng cuối cùng vẫn thành công.
“Nhưng này, chị Chi Lâm, tại sao lúc đó chị không trả lời À Hữu nữa?” Trong lúc nói chuyện, cô ấy trở nên thân thiện hơn.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Tôi không muốn nói nhiều, chỉ cười: “Vì lúc đó chị đang trải qua một số chuyện.”
Vừa lúc thấy Tả Hữu đang tiến lại gần, tôi liền đứng dậy: “Bạn trai em về rồi, chị xin phép đi trước nhé.”
Chuyện đó cũng chỉ là một khoảnh khắc rung động, không thể loại trừ là kết quả của hiệu ứng cầu treo.
Hơn nữa, cuộc sống hiện tại của tôi và cậu ấy không còn phù hợp với nhau nữa.
Bây giờ, khi ngồi trong văn phòng, nhớ lại vụ cháy đó, tôi cảm thấy nó đã là chuyện rất xa xưa, nhưng Thời Chu, người đại diện cho quá khứ, lại xuất hiện ngày càng nhiều, trong những tình huống bất ngờ.
Anh ta giả vờ không quen biết tôi, không bao giờ nói chuyện, nhưng mỗi khi tôi quay lưng lại, tôi luôn cảm thấy một ánh mắt, nóng bỏng và kiềm nén, khiến tôi rất khó chịu.
Như bác sĩ Lưu đã nói, từ bỏ quá khứ không hề dễ dàng.
Tôi vẫn thỉnh thoảng khóc vô cớ, chạy lên tầng thượng của công ty để nhìn dòng xe cộ tấp nập bên dưới, hoặc do ảnh hưởng của thuốc mà trở nên mơ màng, không phân biệt được thực và mơ.
Lộ Văn Ngạn là người đầu tiên phát hiện tôi trên sân thượng.
Tiếng gọi “Diệp Chi Lâm” của anh ấy mang theo sự lo lắng và tức giận làm tôi giật mình.
Khi tôi quay đầu lại, anh ấy nhìn thấy tôi đang khóc, mọi thứ tan biến thành một tiếng thở dài.
“Nếu em không muốn gặp lại anh ta đến vậy, để tôi giúp em, được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-doi-khi-da-tre/chuong-13.html.]
Tôi lắc đầu: “Không sao, mọi thứ đang dần tốt hơn rồi.”
Tôi đã quên rất nhiều chuyện, đặc biệt là những ký ức về Thời Chu. Mỗi lần “tình cờ gặp” anh ta, những ký ức đó lại phai nhạt thêm một chút.
Đôi khi tôi bất ngờ đối diện với ánh mắt anh ta, tự hỏi tại sao mình lại từng yêu anh ta đến vậy.
Có lúc, khi nhìn anh ta, tôi lại mơ hồ thấy mẹ mình đứng sau lưng anh ta, mỉm cười dịu dàng với tôi.
Tôi khóc ngày càng ít, những cơn ác mộng cũng giảm dần, dù Thời Chu khiến mọi thứ tồi tệ trở lại, nhưng tôi biết mình đang dần hồi phục.
Tuy nhiên, Lộ Văn Ngạn vẫn rất lo lắng.
Với lý do hai công ty gần nhau, anh ấy quyết định đưa đón tôi đi làm mỗi ngày.
Tôi không thể phản đối, đành đồng ý.
Một năm rưỡi sau, vào một ngày mưa, Lộ Văn Ngạn nói rằng sẽ đến đón tôi muộn một chút, nên tôi đứng đợi trước cổng công ty.
Thời Chu lúc đó đi tới, đưa cho tôi một chiếc ô.
Tôi không còn cảm xúc gì nữa, lùi lại hai bước: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Thời Chu nuốt khan: “Em vẫn còn trách tôi sao?”
Đúng lúc đó, xe của Lộ Văn Ngạn tới, anh ấy bấm còi.
Tôi vẫy tay với anh ấy, vội nói với Thời Chu: “Có người đến đón tôi rồi.”
Tối đó, Lộ Văn Ngạn lái xe rất nhanh, tôi không khỏi vỗ nhẹ lên anh ấy: “Anh muốn cảnh sát phạt à?”
Anh ấy không nói gì, từ từ giảm tốc độ.
Tôi nhận ra tâm trạng anh ấy không tốt, và không chỉ vì chiếc ô của Thời Chu, chắc chắn còn chuyện khác, tôi lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Một lúc sau anh ấy mới lên tiếng, chủ yếu là chuyện kinh doanh.
Công ty của Thời Chu đang phát triển mạnh, là đối thủ cạnh tranh với công ty của gia đình anh ấy, gần đây đã bắt đầu nhằm vào anh ấy.
“Chỉ là vài chiêu trò nhỏ, tôi không thiệt hại gì,” anh ấy ngừng lại, liếc nhìn tôi, “Nhưng tôi thực sự không vui.”
Tôi bất đắc dĩ nói: “Tôi và anh ta đã không còn quan hệ từ lâu rồi.”