Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG KIÊNG NỂ - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-08-26 01:41:31
Lượt xem: 1,534

5

 

Trong một ngày, tôi vừa ra viện lại phải vào viện. Xương không gãy nhưng bị nứt. Bác sĩ bó bột cho tôi, bảo tôi tĩnh dưỡng.

 

Bố tôi vẫn không xuất hiện, mẹ tôi tức giận đến phát điên, khóc lóc chửi rủa trong điện thoại. Tôi nghe thấy tiếng "đồ súc sinh" liên tiếp vang lên.

 

Mẹ tôi không hiểu, tại sao đàn ông khi tàn nhẫn có thể như vậy? Ngay cả khi con gái ruột bị thương nặng thế này cũng có thể thờ ơ, không đến nhìn một cái.

 

"Mẹ ơi, quần áo và giày dép của chúng ta vẫn còn dưới lầu, có đi lấy không ạ?"

 

"Lấy." Mẹ tôi nói, "Không lấy thì sẽ bị người ta nhặt đi, coi như rác mà xử lý."

 

Khi nói, mắt bà đỏ hoe, sự bướng bỉnh và ấm ức hòa lẫn thành sự nhẫn nhịn và phẫn nộ.

 

"Bây giờ chúng ta nghèo, không có tiền để mua lại toàn bộ, con ở bệnh viện ngoan ngoãn, mẹ lấy đồ xong sẽ về ngay."

 

Tôi gật đầu, bảo mẹ yên tâm.

 

Hôm đó, mẹ đi rất lâu. Có lẽ thực ra thời gian không lâu, chỉ là tôi một mình trong bệnh viện, cảm thấy rất dài.

 

Tôi sợ...

 

Sợ mẹ tìm bà nội tính sổ, sợ mẹ một mình đánh không lại mấy người, sợ mẹ chịu thiệt, càng sợ mẹ bị thương; còn sợ mẹ không cần tôi nữa...

 

Nếu tôi không đánh cậu bé kia, thì sẽ không bị nứt xương, không tốn tiền, tôi sợ mẹ ghét tôi phiền phức, bỏ tôi một mình ở bệnh viện.

 

Nỗi bất an lớn lao khiến tôi toàn thân căng thẳng, như một con chim cút bị giật mình, hai mắt chăm chăm nhìn cửa phòng bệnh.

 

Giá mà tôi là con trai thì tốt biết mấy.

 

Ông bà nội sẽ không chê tôi, bố sẽ không tìm người phụ nữ khác sinh con, mẹ cũng sẽ không bị bỏ rơi...

 

Chúng tôi sẽ như bài hát trên TV, bố như mặt trời soi sáng mẹ, mẹ như lá xanh nâng đỡ hoa hồng, tôi như hạt giống đang nảy mầm, chúng tôi là một gia đình hạnh phúc may mắn...

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

May mắn thay mẹ tôi cuối cùng đã trở lại, tay xách hai bao tải.

 

Bao tải rất bẩn, bên trong đồ đạc cũng lấm lem.

 

Mẹ tôi nói, đồ đạc bị mất một ít, nhưng không sao, nhặt lại được hơn nửa là may mắn rồi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-kieng-ne/chuong-4.html.]

Tôi để ý mắt mẹ tôi còn đỏ hơn lúc đưa tôi vào bệnh viện trước đó. Tôi đoán bà đã khóc một trận ở ngoài.

 

"Mẹ ơi, con sẽ ngoan."

 

Tôi buột miệng nói một câu, mẹ tôi hiểu được, đi đến bên giường ôm lấy tôi.

 

"Mọi chuyện sẽ ổn thôi."

 

"Chúng ta sẽ không cả đời như chó nhà có tang đâu!"

 

Từ hôm đó, mẹ tôi thay đổi. Bà không còn gọi điện cho bố tôi, không còn khóc lóc thảm thiết, bà cầm bút giấy, lần nào cũng bình tĩnh tính toán tài sản của gia đình. Bà bắt đầu hút thuốc.

 

Trong bóng tối, tôi thường thấy bà đứng trên ban công phòng bệnh, mái tóc dài bay phấp phới trong gió đêm, khói thuốc lập lòe giữa các ngón tay.

 

Sự cô đơn như điếu thuốc trong tay bà.

 

6

 

Thời đó, trong mắt người dân quê, ly hôn là chuyện xấu hổ, gọi là "xấu trong nhà không thể phơi ra ngoài". 

 

Nhà ai muốn ly hôn, lựa chọn tốt nhất là âm thầm, hai vợ chồng âm thầm làm thủ tục ly hôn, ngoài bố mẹ ra, không ai biết cả.

 

Mẹ tôi kiên quyết kiện đòi ly hôn. Yêu cầu là chồng ra đi tay trắng, quyền nuôi con gái thuộc về mẹ.

 

Bên bố tôi lập tức bùng nổ, trước đó mười ngày nửa tháng không một cuộc gọi, giờ thì mỗi ngày mấy cuộc.

 

Bố tôi đóng vai người tốt, nói gì mà một đêm vợ chồng trăm ngày ân nghĩa, bảo mẹ tôi nể tình xưa đừng làm quá đáng, mọi chuyện đều có thể thương lượng, còn nói muốn đến thăm chúng tôi, hỏi mẹ tôi đang sống ở đâu.

 

Bà nội tôi đóng vai người xấu, chửi mẹ tôi không biết xấu hổ, nói mẹ tôi không sinh được con trai, không giữ được chồng, là kẻ vô dụng! 

 

Bà ta hỏi mẹ tôi có phải định mang theo tài sản của bố tôi, đi tìm người đàn ông khác? Còn nói tất cả tiền bạc trong nhà đều là do bố tôi kiếm được, bảo mẹ tôi đòi tiền là bán thân các kiểu...

 

Mẹ tôi mở chế độ phản công—

 

"Sinh con trai, sinh con trai, chỉ biết sinh con trai! Nhà họ Tào các người có ngai vàng để thừa kế à?"

 

"Tổ tiên bao đời mặt hướng đất lưng hướng trời, nhà nghèo rớt mồng tơi, còn muốn tam thê tứ thiếp, còn nhất định phải có con trai! Tôi nói cho các người biết, triều đại nhà Thanh đã sụp đổ lâu rồi!"

 

"Nhà nước đã nói bao nhiêu năm rồi, sinh con trai hay con gái đều như nhau, các người bị điếc à? Còn nữa, chế độ một vợ một chồng đã viết vào hiến pháp rồi! Ê, các người có phải muốn phạm pháp không?"

 

Loading...