Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG KIÊNG NỂ - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-08-26 01:44:13
Lượt xem: 2,548

Tào Thanh Thư ngã, bà nội tôi đ.ấ.m xuống đất, nói đất ác quá, làm cháu trai cưng của bà vấp ngã.

 

Tào Thanh Thư muốn mua đồ chơi, Dương Mỹ không cho mua, Tào Thanh Thư liền lăn lộn trên đất, cho đến khi Dương Mỹ phải thỏa hiệp. 

 

Bà nội khen Tào Thanh Thư, nói cậu ta thông minh, biết cách nghĩ.

 

Tôi để ý thấy, Dương Mỹ từng ăn mặc thời thượng, lúc nào cũng tô son, nay đầu tóc bù xù, da dẻ chảy xệ, già hơn ít nhất mười tuổi...

 

Tôi nghe mẹ tôi nói, bố tôi và Dương Mỹ đã đăng ký kết hôn, tổ chức tiệc cưới. 

 

Bố tôi vẫn làm công việc kinh doanh cửa sổ nhôm kính, ông vẫn không giỏi ăn nói, khả năng kéo khách rất kém, Dương Mỹ phải ra ngoài làm việc, hai vợ chồng thường xuyên cãi nhau. 

 

Bố tôi việc gì cũng nghe lời bà nội, Dương Mỹ thường xuyên mắng ông là “đồ vô dụng”. 

 

Mỗi lần nhắc đến họ, mẹ tôi đều có vẻ cảm thấy hả hê.

 

Sau đó, lên cấp hai.

 

Môn chính từ Văn, Toán, Anh, chuyển thành Văn, Toán, Anh, Sử, Địa, Sinh, Hóa, Chính trị, Mỹ thuật, Âm nhạc, Thể dục, từ 3 môn thành 12 môn.

 

Tôi không dám lơ là, mỗi ngày đều học hành, sáng tối chạy quanh sân vận động.

 

Trong lớp có người truyền giấy, A thích B, B thích C... là những rung động đầu đời của tuổi thanh xuân.

 

Tôi dường như không có loại rung động này.

 

Tất cả nam sinh trong lớp cộng lại, cũng không thú vị bằng sách hóa học.

 

Ba năm đó, tôi chiếm giữ vị trí nhất lớp, chưa từng đổi chỗ.

 

Giáo viên chủ nhiệm nói tôi là người liều mạng học hành.

 

Mỗi năm đến Tết, tôi và mẹ cũng về quê, nhà tôi và nhà Dương Mỹ tuy là họ hàng gần, nhưng từ sau sự việc đó, hai nhà không còn qua lại.

 

Tôi và Tào Thanh Thư đã gặp nhau trong làng và từng đánh nhau.

 

Cậu ta chửi tôi là đồ vô dụng, nói mẹ tôi chiếm đoạt tài sản của bố cậu ta; tôi thì cãi lại, nói cậu ta học kém, đóng tiền học cao mà còn đánh nhau gây sự ở trường, tốn không ít tiền của bố cậu ta.

 

Cậu ta bị chọc tức, xông tới muốn đánh tôi.

 

Tôi sợ cậu ta sao?

 

Ừ, có sợ, nhưng chỉ là giả vờ.

 

Tôi quay đầu chạy, vừa chạy vừa hét: “Cứu với, Tào Thanh Thư đánh người!”

 

Mấy năm nay, vì để đạt điểm tối đa môn thể dục trong kỳ thi vào cấp ba, mỗi ngày sáng tối tôi đều luyện tập, Tào Thanh Thư căn bản không đuổi kịp tôi.

 

Tôi cố ý giữ khoảng cách không quá xa, để cậu ta lầm tưởng rằng chỉ còn thiếu một chút nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-kieng-ne/chuong-9.html.]

 

Nhà họ Vương ở đầu làng đang xây nhà, gạch xếp bên lề đường.

 

Tôi băng qua nửa làng, chạy thẳng đến nhà họ Vương. Cầm lấy viên gạch của họ.

 

Quay lại, một viên gạch đập vào đầu Tào Thanh Thư.

 

Bốp!

Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3

 

Tào Thanh Thư ngẩn ra, trợn mắt nhìn tôi không thể tin được.

 

Cả người cậu ta lảo đảo, m.á.u đỏ tươi đã chảy dài theo trán.

 

Tôi muốn cười, viên đá năm tôi 5 tuổi muốn ném vào cậu ta, giờ cuối cùng cũng ném được.

 

Nhưng phía sau cậu ta, không chỉ có người lớn của hai nhà chúng tôi đuổi theo, mà còn có cả dân làng.

 

Vì vậy, tôi giả vờ mơ màng, ngơ ngác nhìn mọi người, "Oa" một tiếng khóc thành tiếng, như thể sợ hãi lắm.

 

“Tôi không cố ý, là cậu ấy muốn đánh tôi...”

 

Tôi kéo giọng khóc lóc, lùi lại theo chiến thuật, toàn thân run rẩy, tay phải vẫn nắm chặt viên gạch.

 

Bà nội vừa gào khóc, vừa lao tới ôm chặt Tào Thanh Thư, miệng không ngừng gọi “cháu trai cưng”, ngón tay cái lau qua dòng m.á.u vừa chảy xuống của cậu ta.

 

Khuôn mặt ấy trông càng thêm dữ tợn.

 

“Mau, mau gọi 120!” 

 

Bà nội trước tiên hét lên với Dương Mỹ, sau đó quay sang gào lên với tôi, “Thanh Thư mà có chuyện gì, tao sẽ bắt mày đền mạng!”

 

Tôi nép vào lòng mẹ, vai run lên bần bật, như thể khóc rất thương tâm.

 

"Ni Tử, đừng sợ! Có mẹ đây, xem bọn họ dám làm gì!" Mẹ tôi giọng điệu kiên định, ánh mắt lướt qua mấy người kia, "Bọn họ dám động vào con một chút, mẹ sẽ kéo bọn họ xuống địa ngục!"

 

Bốn chữ cuối cùng, mang theo rất nhiều sự dữ dằn.

 

Bà nội căm ghét mẹ tôi đến tận xương, lúc này nghe mẹ tôi nói lời cay nghiệt, bà lại chùn bước, chỉ dám hét vào mặt bố tôi:

 

“Tào Diệu Tổ, con trai mày bị người ta đánh! Mày còn không mau báo cảnh sát?!”

 

Bố tôi do dự.

 

Người đàn ông đáng thương, dưới sự uy h.i.ế.p của bà nội, thật sự gọi 110.

 

Tôi thấy khóe môi mẹ cong lên nụ cười chế nhạo.

 

Cuối cùng, Tào Thanh Thư được đưa đến bệnh viện thị trấn.

 

Loading...