Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG LÀ NGƯỜI THAY THẾ - C4 5 6

Cập nhật lúc: 2024-09-16 11:51:15
Lượt xem: 1,772

4

Hôm đó, anh gọi điện cho tôi:  

"Vợ à, dưới nhà mới mở một tiệm kem, anh mua cho em vị dâu tây muối biển, tiện thể chúng ta đi ăn món Đông Bắc mà lần trước chưa đặt được, tối còn có thể xem bộ phim hoạt hình mà chúng ta luôn muốn xem nữa."  

Tôi nói được, anh đang trên đường về rồi nhỉ, tôi sẽ đợi anh ở nhà.  

Kết quả là hôm đó, tôi đợi anh rất lâu rất lâu.  

Đợi đến khi cả nhà tối đen, anh mới về.  

Dĩ nhiên, không có món Đông Bắc, không có phim hoạt hình, hộp kem vị dâu tây muối biển trên tay anh cũng đã tan chảy hết.  

Anh loạng choạng, tôi đỡ lấy anh, lúc đó mới ngửi thấy mùi rượu trên người anh.  

"Sao anh lại đi uống rượu?"  

Anh đẩy tôi ra, chạy vào nhà vệ sinh.  

...  

Đó có lẽ là lần đầu tiên anh tự giam mình trong một không gian cách biệt với tôi.  

Chiếc điện thoại anh bỏ lại trên tủ giày không ngừng reo, không ngừng reo.  

Số lạ, gọi đến hết lần này đến lần khác.  

Tôi do dự rất lâu, cuối cùng cũng cầm điện thoại lên và ấn nút nghe.  

Ngay lập tức từ đầu dây bên kia vang lên tiếng khóc nức nở.  

"Tống Tự, Tống Tự, em hối hận rồi, anh có thể quay lại bên em không..."  

Tôi hốt hoảng ngắt cuộc gọi.  

Đó là một người phụ nữ, một người phụ nữ tôi không quen.

 

Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh!
Đây là công sức của team mèo con lười học, chúc các bạn đọc truyện vui❤️

5

Anh ấy tự nhốt mình trong nhà vệ sinh gần hai tiếng.  

Cuối cùng, tôi đứng trước cửa nhà vệ sinh, đưa tay gõ nhẹ.  

"Tôi đi ngủ trước đây, Tống Tự, đừng ở trong đó lâu quá."  

"Đừng làm tôi lo lắng."  

Anh không đáp lại.  

Thực ra nói là đi ngủ, nhưng tôi làm sao mà ngủ được.  

Ngay cả tâm trạng lướt điện thoại cũng không có, chỉ mở mắt nhìn trần nhà, đầu óc đầy ắp suy nghĩ về anh ấy. Cuối cùng, tôi không chịu nổi, mở cửa phòng lúc bốn giờ sáng.  

May mà anh ấy không ở trong nhà vệ sinh suốt.  

Trong phòng khách, đèn không bật, cửa sổ ban công mở nên có chút ánh sáng hắt vào.  Anh như một cái bóng đen ngồi trên sofa.  Tôi bước đến trước mặt anh, anh từ từ ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, khóe miệng miễn cưỡng nở một nụ cười.  

"Mặc áo vào, Vân Vân, kẻo bị lạnh."  

Giọng anh khàn đặc, gần như không còn giống giọng của anh nữa.  

Tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh, nhìn anh. Cả đêm anh không ngủ, mắt đầy tia m.á.u đỏ, cúi đầu nhìn chằm chằm vào tấm thảm. Trong lòng tôi bỗng trào lên một cảm giác đau đớn nhói.  

Khi tôi vừa chạm tay vào mu bàn tay anh, anh lập tức rụt tay lại.  

Tôi cảm nhận cái lạnh thoáng qua ấy, sững sờ một lúc lâu.  

"Tôi ra ngoài đi dạo."  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-la-nguoi-thay-the/c4-5-6.html.]

Anh bất ngờ đứng dậy, bước đi nhanh chóng mà không chút do dự.  

"Tống Tự! Bây giờ mấy giờ rồi, anh định đi đâu..."  

Tôi gọi theo anh, nhưng đáp lại chỉ là tiếng cửa đóng lại.  

Tôi ngã xuống sofa, bật tivi lên.  

Liên tục chuyển kênh, cuối cùng dừng lại ở một chương trình hài rồi ném mạnh điều khiển xuống thảm.  

Chiếc điều khiển bật lên cao, nắp pin phía sau cũng văng ra.  

Tống Tự chưa bao giờ đối xử với tôi như vậy.  Đây có lẽ là lần đầu tiên anh không giải thích gì với tôi, lần đầu tiên anh phớt lờ tôi, lần đầu tiên anh hoàn toàn không quan tâm đến cảm xúc của tôi. Anh không muốn ở cùng tôi trong một không gian nữa, tôi biết.  

Vì sao? Vì cuộc gọi liên tục vang lên đó sao?  

Vì cô gái khóc lóc kia sao?  

Tôi chợt nhận ra, mình yêu Tống Tự nhiều như vậy.  

Nhưng tôi lại chẳng biết gì về người mà anh từng yêu.

 

6

Cuối cùng tôi cũng thiếp đi trong mơ màng.  

Trong giấc mơ, tôi thấy Tống Tự bỏ nhà đi, lúc thì thấy anh ôm một cô gái về nhà, lúc lại thấy anh nói với tôi rằng: "Vân Vân, chúng ta ly hôn đi."  

Cho đến khi tiếng mở cửa đánh thức tôi, tôi đã nghĩ rất nhiều lần về việc mình nên nói gì khi anh ấy quay lại, tôi nghĩ tôi sẽ mỉa mai: "Ồ, cuối cùng anh cũng chịu về rồi hả." Nhưng rốt cuộc, tôi chỉ liếc nhìn anh một cái, rồi đứng dậy bước vào phòng ngủ. Tôi cảm thấy mệt mỏi. Anh ấy đi theo tôi, cho đến khi vào phòng, anh đẩy tôi vào cánh cửa.  

"Vân Vân, xin lỗi, là lỗi của anh."  

Giọng anh trời sinh đã lười biếng, khi dỗ dành càng mang theo sự dịu dàng đầy nịnh nọt.  

Tôi từ từ gỡ tay anh đang ôm lấy eo tôi.  

"Không có gì sai cả, ai cũng cần không gian riêng."  

"Em giận rồi."  

Câu nói của anh không phải câu hỏi, mà là khẳng định.  

"Thế thì sao?"  

"Thế thì... anh sẽ không bao giờ bỏ đi mà không nói gì nữa, em đừng giận nữa, được không?"  

Tôi cúi đầu, trong phòng chưa bật đèn, ngoài trời dường như cũng mới tờ mờ sáng.  

Tôi hít một hơi nhẹ nhàng.  

"Em không giận vì anh bỏ đi mà không nói một lời."  

"Em chỉ sợ rằng khi anh đi mà không nói gì, em sẽ không thể tìm thấy anh nữa."  

"Em chỉ sợ vào lúc đó, anh đi rồi sẽ không quay lại."  

"Em..."  

Có lẽ tôi là người nhạy cảm, nên khi nói chuyện, tôi cứ nói rồi lại khóc, cuối cùng không thể nói hết lời.  

Anh có chút luống cuống, dùng tay áo lau đi nước mắt đang đọng trên mặt tôi.  

Ôm tôi vào lòng.  

"Vân Vân, đừng khóc nữa, được không?"  

"Em muốn anh làm gì cũng được, chỉ cần em đừng khóc."  

"Em khóc là anh khó chịu, em biết không..."

Loading...