Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không làm bạch nguyệt quang nữa - Chương 11 + 12

Cập nhật lúc: 2024-10-17 13:57:02
Lượt xem: 149

Chương 11

 

Tôi lơ lửng trên không, nhìn anh ta trong bộ dạng thảm hại ấy với tâm trạng rất bình thản.

 

Sự dày vò kéo dài bao lâu nay đã khiến tôi vô cùng mệt mỏi.

 

Tôi đã sớm... kiệt sức rồi.

 

"Vi Vi..." Anh vẫn còn đang gào thét trong đau đớn, đúng lúc đó—

 

"Rầm rầm rầm!"

 

Tiếng đập cửa vang lên.

 

"A Sâm, anh mau ra đây đi, em là Tâm Vũ đây." Giọng của Thư Tâm Vũ vang lên từ bên ngoài.

 

Chị Thiến lập tức đứng dậy rồi nhìn chằm chằm vào Cố Sâm.

 

"A Sâm, anh đang làm gì bên trong thế? Anh ra đây mau, em sắp bị người ta chửi c.h.ế.t mất rồi, hu hu..." Giọng Thư Tâm Vũ pha lẫn tiếng khóc thút thít.

 

Đôi mắt Cố Sâm đỏ ngầu, anh ôm chặt lấy xác tôi, nghiến răng nghiến lợi, trông rất đáng sợ.

 

"Cho cô ta vào." Anh nói.

 

Chị Thiến nhướng mày, sau đó bảo Nam Nam vào phòng.

 

Chị ấy định dọn những thứ chắn cửa ra nhưng người bên ngoài đã đẩy mạnh cửa vào.

 

Đó là Thư Tâm Vũ.

 

Các phóng viên đứng ngoài cũng nhân cơ hội này lao vào điên cuồng chụp ảnh, họ không dám tự mở cửa nên khi Thư Tâm Vũ đẩy cửa, họ chớp lấy thời cơ.

 

"Cô đang làm gì vậy?" Chị Thiến nhìn Thư Tâm Vũ với ánh mắt ghét bỏ.

 

Nhưng Thư Tâm Vũ chẳng buồn để ý đến chị, chỉ khóc lóc chạy về phía Cố Sâm.

 

"A Sâm, chuyện này là sao vậy? Em..."

 

Cô ta chưa kịp nói hết câu thì bắt gặp ánh mắt đầy thù hận của Cố Sâm.

 

Cô ta lập tức sững sờ.

 

Tôi lơ lửng trên không nhìn xuống Thư Tâm Vũ, cùng với một quả  cầu nhỏ lơ lửng bên cạnh cô ta.

 

Dựa vào phản ứng của mọi người xung quanh, dường như không ai nhìn thấy quả cầu đó.

 

Kể cả khi tôi còn sống, mỗi lần gặp Thư Tâm Vũ, tôi cũng chưa bao giờ phát hiện ra thứ đó.

 

Dựa vào những gì cô ta đã nói trước đây, thứ này chắc là được gọi là "hệ thống".

 

Tôi bay lại gần và lượn một vòng quanh quả cầu, nó không có phản ứng gì, chắc là không nhận ra tôi.

 

"Tôi nhớ lại rồi." Cố Sâm chỉ nói một câu.

 

Trên khuôn mặt đầy m.á.u me của anh ta, vết thương từ lần đập đầu vào tường vẫn đang chảy m.á.u không ngừng, trông anh ta rất thê thảm.

 

Nhưng tất cả sự thê thảm ấy không thể so được với nỗi căm hận trong ánh mắt anh ta, điều đó còn đáng sợ hơn nhiều.

 

Thư Tâm Vũ mở to mắt kinh ngạc.

 

"Không thể nào!" Cô ta buột miệng nói.

 

Nhưng ngay lập tức nhận ra mình nói hớ, cô ta quay lại nhìn những người đang chụp hình, định đi đóng cửa lại.

 

Lúc này, chị Thiến cười lạnh một tiếng.

 

"Đóng cửa?" Chị nói: "Sao? Sợ mọi người biết sự thật à? Lúc vừa 

bước vào sao không đóng cửa? Bây giờ mọi chuyện vượt ngoài dự tính, cô lại không muốn người ta nhìn thấy hả?"

 

Chị Thiến bước tới chặn cửa lại.

 

"Thật không may, đây là nhà tôi, tôi thích mở cửa thì mở, thích đóng cửa thì đóng."

 

Tôi có thể thấy Thư Tâm Vũ muốn làm gì đó nhưng có lẽ cô ta cũng biết rằng nếu cố gắng thì chỉ khiến mọi thứ tệ hơn. Thế nên, cô ta chỉ hằn học nhìn chị Thiến rồi không nói gì.

 

Sau đó, cô quay đầu nhìn Cố Sâm: "A Sâm, anh nói anh nhớ ra rồi? Là căn bệnh cũ của anh đã khỏi đúng không? Nếu vậy, em thật sự rất vui."

 

Giọng cô ta đầy sự vui mừng.

 

Tôi bỗng nghe thấy một giọng nói khác vang lên—

 

"Hệ thống, Cố Sâm bị sao vậy? Không phải anh ta đã ăn trái “quên hết đi” rồi sao? Anh ta nói nhớ ra nghĩa là sao?"

 

Tôi nhìn xung quanh những người có mặt và chắc chắn rằng đây là cuộc đối thoại giữa Thư Tâm Vũ và hệ thống của cô ta. Giờ thì chỉ có linh hồn của tôi mới nghe được.

 

"Không thể nào, anh ta không thể nhớ ra được." Một giọng nói máy móc vang lên, chắc hẳn là hệ thống.

 

Thư Tâm Vũ bình tĩnh hơn rồi khóc lóc lao về phía Cố Sâm:

 

"A Sâm, anh biết không? Em đã trải qua rất nhiều để đến được đây, á..."

 

Cô ta chưa nói xong đã bị Cố Sâm đẩy ra.

 

"Tôi nói tôi nhớ ra rồi, cô còn không hiểu ý tôi là gì sao?" Cố Sâm lạnh lùng nói. "Cái vụ tai nạn quay phim đó đã xảy ra thế nào, cô đã cho tôi ăn cái gì, suốt những năm qua cô đã hành hạ Vi Vi ra sao, cô thực sự nghĩ tôi không biết gì à?"

 

Chương 12

 

Thư Tâm Vũ ngã nhào xuống đất, mắt trừng to kinh ngạc. Bên ngoài, các máy ảnh liên tục chớp nháy, ánh đèn flash chiếu sáng cả căn phòng như ban ngày.

 

"Hiện tại tôi chưa động tay với cô, và nói những lời này..." Giọng Cố Sâm nghẹn lại” "Là tôi cầu xin cô, hãy hồi sinh Vi Vi.

 

"Tôi xin cô hãy hồi sinh cô ấy."

 

Thư Tâm Vũ bắt đầu lết người lùi lại sau, trong lòng hoảng loạn hét lên: "Hệ thống, hệ thống, hệ thống! Nhanh lên! Anh ta thực sự nhớ lại rồi! Mau lên!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-lam-bach-nguyet-quang-nua/chuong-11-12.html.]

"Chủ nhân đừng lo, tôi sẽ kích hoạt ngay..."

 

Tôi thấy từ quả cầu nhỏ bên cạnh cô ta tỏa ra những vòng gợn sóng giống như làn nước, lan rộng khắp không gian, bao trùm mọi người có mặt.

 

"Xong rồi, chủ nhân thử xem." Hệ thống nói.

 

Thư Tâm Vũ trấn tĩnh lại, nhìn Cố Sâm, giọng mềm mỏng nói:

 

"A Sâm, em không biết anh đang nói gì."

 

"Hừ!"

 

Nhưng cô ta chỉ nhận lại một tiếng cười lạnh từ Cố Sâm.

 

Ngay sau đó, anh ta túm lấy cổ cô ta, mạnh mẽ ép cô ta vào tường.

"Tôi nói, hồi sinh cô ấy!" Anh ta trừng mắt nhìn Thư Tâm Vũ, giọng đầy căm hận:

 

"Cô nghe rõ chưa?"

 

Nỗi sợ hãi trên khuôn mặt Thư Tâm Vũ đạt đến đỉnh điểm.

 

Quả cầu nhỏ bên cạnh cô ta cũng liên tục gào lên:

 

"Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy? Sao không có tác dụng!"

 

Quả cầu vừa nói vừa cố gắng kích hoạt lại gợn sóng kia, nhưng—

 

Vô ích, không có tác dụng gì cả.

 

Vì không thở được nên mặt của Thư Tâm Vũ đỏ lên. 

 

Tựa như Cố Sâm muốn bóp cổ cô ta đến chết. 

 

Bên ngoài nhóm phóng viên còn đang quay chụp liên tục, tất cả mọi người đều sợ đến nỗi ngây người ra, chỉ có chị Thiến đứng giữ cửa ở bên cạnh. 

 

Chị ấy đang cười, một tiếng cười lẫn đầy nước mắt, vang vọng trong không gian.

 

"Hệ thống, cứu tôi, cứu tôi..." Trong lòng Thư Tâm Vũ không ngừng la hét.

 

Quả cầu nhỏ có vẻ lại làm gì đó,nhưng lần này vẫn không có tác dụng, thậm chí—

 

"Bùm bùm!"

 

Một loạt tia điện lóe lên, quả cầu bốc khói.

 

"Rầm rầm!"

 

Quả cầu lại lóe sáng một lần nữa rồi rơi xuống từ không trung.

 

"Hệ thống, hệ thống, mày bị làm sao vậy?" Thư Tâm Vũ hoảng sợ hét lên.

 

"Xảy ra hư hỏng không xác định được, cần sửa chữa tại nhà máy." 

 

Giọng nói máy móc lại vang lên.

 

Trong khi đó, tôi có cảm giác như nghe thấy âm thanh của thứ gì đó vỡ vụn.

 

"Răng rắc..."

 

Sau đó là những tiếng xì xào của những phóng viên từ bên ngoài.

 

"Tôi có cảm giác như mình vừa nhớ ra điều gì đó? Có phải chỉ mình tôi bị không?"

 

"Không, không chỉ có anh đâu, tôi cũng có vẻ nhớ ra điều gì đó."

 

"Đúng! Là chuyện trước đây của Lâm Nhược Vi!"

 

"Phải! Trời ơi, sao tôi lại thế này? À, sao máy của tôi lại hiện ra 

những thứ trước đây chưa từng có?"

 

"Của tôi cũng vậy, tôi đi xem ổ đĩa của mình."

 

"Tôi cũng xem, á, của tôi cũng có!"

 

"Trời ơi, chuyện gì đang xảy ra vậy..."

 

……

 

Trước đây, Thư Tâm Vũ đã nhờ vào hệ thống để khiến Cố Sâm quên 

tôi, xóa bỏ hầu hết dấu vết của tôi trong thế giới này.

 

Giờ đây, khi hệ thống bị hỏng, tất cả những gì cô ta từng muốn che giấu sẽ một lần nữa xuất hiện trong ký ức của mọi người.

 

"Không!" Thư Tâm Vũ cố gắng quay đầu lại để nhìn, nhưng ngay sau đó—

 

"Á!"

 

Cô ta phát ra tiếng thét ghê rợn.

 

"Lâm Nhược Vi? Ma, ma kìa!"

 

Cô ta nhìn về phía tôi.

 

Tôi đang lơ lửng và nhìn cô ta, vừa mới nhặt lên mảnh vụn của quả cầu nhỏ trên mặt đất.

 

Vậy có nghĩa là, khi tôi chạm vào thứ này, cô ta sẽ thấy tôi?

 

"Á—" Thư Tâm Vũ tiếp tục thét lên, có vẻ như bị dọa sắp ngất đi.

 

Còn Cố Sâm mới đang bóp chặt cổ Thư Tâm Vũ nhưng nghe thấy tên tôi thì lập tức buông cô ta ra, nhìn theo hướng mà cô ta đang nhìn.

 

"Vi Vi, em ở đây phải không, Vi Vi?" Anh ta tiến về phía tôi.

 

Loading...