KHÔNG LÀM ĐỨA CON BẤT HIẾU - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-27 19:13:35
Lượt xem: 1,546
Lúc này, Tần Lãng mới nhận ra, hoa và dây chuyền trên bàn đều là quà sinh nhật tôi tặng Thẩm Tri Ý.
Hắn dịu giọng lại:
"Xin lỗi Tri Ý, anh nhớ hôm nay là sinh nhật của em và Tiểu Vũ."
"Nhưng gần đây anh bận mua lại một công ty ở đây, anh quá bận rộn nên khi vừa gặp lại em, anh đã quá vui mừng mà quên mất."
Tôi đảo mắt, khinh thường nói:
"Thứ nhất, tôi tên là Thẩm Nam Phong, không phải Tiểu Vũ."
"Thứ hai, ở đây không ai quan tâm việc anh có nhớ hay không."
Từ lâu tôi đã không ưa cái tên Tần Vũ rồi.
Thẩm Tri Ý mang nặng đẻ đau sinh ra tôi, nhưng cái tên lại do Tần Lãng đặt để nhớ nhung đến mối tình cũ của hắn.
Ngay khi rời khỏi nhà họ Tần, tôi đã nhờ Thẩm Tri Ý đổi tên cho mình.
Tôi khoác tay Thẩm Tri Ý, nũng nịu:
"Mẹ ơi, mình không nên ăn ở đây nữa đâu, có thứ bẩn thỉu làm mất khẩu vị rồi."
Thẩm Tri Ý vuốt đầu tôi, cưng chiều:
"Con ngoan, nghe theo con vậy."
Chúng tôi thu dọn đồ rồi rời đi, còn Tần Lãng tức giận giật tung khăn trải bàn, làm rơi đổ hết thức ăn xuống đất.
Tôi và hệ thống âm thầm chế giễu:
"Wow, dọn dẹp bàn ăn giỏi ghê!"
Tần Lãng nổi cơn thịnh nộ, gân xanh nổi lên trên trán, thấy mềm mỏng không được liền định dùng biện pháp cứng rắn.
"Tri Ý, em đừng giận nữa, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn đấy."
"Năm năm qua em cũng đã chơi đủ rồi, dẫn con về Bắc Kinh đi, anh vẫn có thể chăm sóc hai mẹ con."
"Nếu em ở lại đây, anh có thể đảm bảo sẽ không có công ty nào trong thành phố dám nhận em vào làm. Em biết đấy, anh chỉ cần nhấc tay là có thể khiến một công ty phá sản."
Tôi không nhịn được bật cười lớn, làm mặt xấu với hắn:
"Tổng giám đốc, thời đại thay đổi rồi! À không, tôi muốn nói là thời thế thay đổi rồi!"
"Mẹ tôi là công chức nhà nước, ngài định làm chính phủ phá sản à?"
Ngay cả những người xung quanh cũng bật cười khúc khích.
Mặt Tần Lãng đỏ bừng vì tức giận, định lao tới.
Nhưng quản lý nhà hàng kịp thời giữ hắn lại, yêu cầu bồi thường thiệt hại, khiến cả đám người lộn xộn thành một mớ hỗn độn.
Tôi và Thẩm Tri Ý nhanh chóng tranh thủ rời đi.
07
Năm năm trước, sau khi chuyển nhà xong, Thẩm Tri Ý thu xếp ổn thỏa rồi bắt đầu đi tìm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-lam-dua-con-bat-hieu/5.html.]
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Lúc đó, tôi khuyên mẹ:
"Mẹ ơi, ngành học của mẹ hồi đại học là tài chính mà, đây là ngành rất thích hợp để thi công chức đấy!"
Chúng tôi có đủ tiền tiết kiệm, hiện tại mẹ chỉ cần một công việc ổn định.
Hồi học đại học, Thẩm Tri Ý nổi tiếng với thành tích xuất sắc, là một trong những sinh viên ưu tú nhất trường.
Tiếc là vào năm mẹ tốt nghiệp, bà phải nhận lời bao nuôi của Tần Lãng, khi đó còn là học trưởng, để chữa bệnh cho mẹ ruột mình.
Sau khi tôi sinh ra, mẹ dành toàn bộ thời gian để chăm sóc tôi, trở thành một bà nội trợ không lương.
Điều Thẩm Tri Ý không biết là sự ra đời của tôi không phải ngẫu nhiên.
Hệ thống đã tiết lộ cho tôi rằng Tần Lãng, kẻ cặn bã này, đã cố ý làm thủng bao cao su vì hắn đã quen với sự chăm sóc của mẹ. Hắn nghĩ rằng Giang Thi Dư sẽ không quay trở lại, nên muốn giữ mẹ tôi bằng cách khiến mẹ mang thai.
Giờ đây, Thẩm Tri Ý đã được tự do và có thể theo đuổi sự nghiệp và cuộc sống mà mẹ mong muốn.
Tôi không muốn trở thành gánh nặng của mẹ nữa.
Mẹ vẫn còn lưỡng lự, tôi biết bà lo rằng đi làm sẽ không thể chăm sóc tôi chu đáo.
Nhân lúc mẹ vắng nhà, tôi lén đứng trên ghế nhỏ, chuẩn bị cho mẹ một bữa cơm với bốn món mặn một món canh.
Tôi muốn chứng minh rằng mình đã có thể tự chăm sóc bản thân, mẹ không cần phải đặt hết trọng tâm cuộc sống vào tôi nữa.
Mẹ nói bữa ăn hôm đó hơi mặn.
Tôi đáp:
"Mẹ ơi, hay là mẹ lau khô nước mắt rồi ăn đi?"
Cuối cùng, Thẩm Tri Ý tập trung ôn thi, và lần đầu tiên đã thi đỗ công chức thành công.
Đúng là mẹ có tố chất tuyệt vời để thi công chức.
08
Rời khỏi nhà hàng, tôi và Thẩm Tri Ý mua một chiếc bánh kem mới.
Hai mẹ con cùng ngồi trên bãi cỏ ven biển, ăn hết chiếc bánh.
Gió biển thổi nhè nhẹ, ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.
Nghĩ đến gương mặt đáng ghét của Tần Lãng, trong lòng tôi vẫn còn cảm giác bực bội.
Tôi lấy hết can đảm hỏi mẹ:
"Mẹ ơi, mẹ có hối hận vì đã chọn sai không?"
Nếu mẹ không vì tôi mà ở lại bên Tần Lãng, mẹ sẽ không phải chịu đựng nhiều uất ức như thế.
Thẩm Tri Ý vuốt lại mái tóc bị gió biển thổi tung, nở nụ cười dịu dàng:
"Mẹ không hối hận, cuộc đời không phải lúc nào cũng chọn đúng, và cũng không có sự sai lầm tuyệt đối. Mẹ rất may mắn vì có con."
"Cuộc đời không có con đường nào là đi hoài phí, dù đúng hay sai đều đáng giá. Mẹ con mình cùng bước tiếp, không quay đầu lại."
"Vâng, cùng bước tiếp, không quay đầu lại."
Bánh kem tối nay thật ngọt, ngọt đến tận lòng.