Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Làm Hoàng Hậu Nữa - Chương 15

Cập nhật lúc: 2024-07-02 15:35:34
Lượt xem: 526

Ngày phụ thân đến gặp ta, ta đang ngồi sau án thư phê duyệt tấu chương.

 

"Nương nương, thần có một việc không hiểu?"

 

"Phụ thân không cần hỏi nữa, chuyện trong lòng người, cũng chính là chuyện trong lòng ta."

 

Phụ thân kinh ngạc: "Nương nương thật sự muốn làm chuyện đại nghịch bất đạo sao?"

 

"Thế nào là đúng, thế nào là sai?"

 

Ta nhìn xuống phụ thân: "Phụ thân, chờ đến khi ta ngồi lên cái ghế kia, sẽ không còn đúng sai nữa."

 

"Thái tử ngày sau trưởng thành, Nương nương chính là Thái hậu đương triều, hà tất phải đi con đường này?"

 

"Phụ thân, lúc nhỏ ta ở nhà, tổ phụ từng nói luận về văn chương tâm tư, nam nhi trên đời này cũng không bằng ta."

 

"Tại sao ta phải đi may áo cưới cho người khác!"

 

"Ngươi là nữ nhi! Nữ nhi sao có thể cai trị đất nước?"

 

Ta nhìn phụ thân thật lâu, mãi đến khi ông ấy không nhịn được dời tầm mắt, ta mới lên tiếng:

 

Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD

"Có gì không thể?"

 

"Từ xưa đến nay chưa từng có!"

 

"Vậy thì, bắt đầu từ ta là được."

 

"Phụ thân, ta đã không còn đường lui nữa, nếu như người bằng lòng thì hãy ở lại triều đình giúp ta, nếu không bằng lòng, thì hãy dâng tấu chương từ quan, chuyện của Tạ gia người không cần xen vào nữa."

 

Sắc mặt phụ thân tái nhợt, lui về phía sau mấy bước, kinh ngạc nhìn ta không thôi.

 

"Tạ gia, nguyện nghe theo Nương nương."

 

Trong khoảng thời gian Lý Viễn dưỡng bệnh, ngày nào ta cũng mang tấu chương đến bên giường để xử lý cùng hắn.

 

Từ việc ban đầu hỏi han mọi chuyện, đến sau này chuyện lớn bẩm báo, chuyện nhỏ tự quyết, ta dần dần đưa tay đến triều đình.

 

Tạ gia vốn là thế gia bậc nhất Đại Chu, quan hệ thông gia vô số, có Tạ gia ở phía sau ủng hộ, cho dù trong triều có người bất mãn, cũng đều phải nhịn xuống.

 

Lý Viễn dù sao cũng còn trẻ, nếu chịu khó điều dưỡng, thật ra vẫn có thể khôi phục.

 

Cho dù không thể khôi phục hoàn toàn, cũng có thể sống thêm vài năm.

 

Hạ Hồng Diệp hỏi ta đã nghĩ ra đối sách gì chưa, ta cố ý ra vẻ thần bí:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-lam-hoang-hau-nua/chuong-15.html.]

 

"""Sơn nhân tự có diệu kế."" 

*(山人自有妙计): Đây là câu nói Gia Cát Lượng thường hay nói trong Tam Quốc, có nghĩa là dù cho có sống ở vùng núi thì cũng có cách giải quyết vấn đề."

 

Nàng trườn mắt nhìn ta: "Ghét nhất mấy kẻ đọc sách các ngươi, cứ thích nói chuyện úp úp mở mở."

 

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.”

 

"Trong lãnh cung chẳng phải là còn có vị đường muội dịu dàng đáng yêu của ngươi sao?"

 

Hạ Hồng Diệp nghe vậy nhướng mày, sau đó cười lớn: "Ngươi thật đúng là biết cách tận dụng mọi thứ."

 

Đó là đương nhiên, cần kiệm trị gia là tố chất cơ bản nhất của một Hoàng hậu.

 

Ta cho người đi đón Miên Miên cô nương từ lãnh cung đưa đến bên cạnh Lý Viễn, hai người cũng đã hai năm không gặp, vừa gặp mặt liền ôm nhau khóc lóc thảm thiết.

 

Giống như Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau trên cầu Ô Thước, thật cảm động.

 

"Lý lang, chàng gầy đi rồi."

 

"Miên Miên, nàng cũng gầy đi rồi."

 

Gầy đi cũng phải, một người ăn thuốc độc cả năm trời, một người ở lãnh cung hơn hai năm, nếu không gầy thì hai người các ngươi phải trâu bò đến mức nào?

 

"Thần thiếp nghĩ, bên cạnh Bệ hạ cần có người biết nóng biết lạnh, liền tự ý đi đón Miên Miên từ lãnh cung trở về."

 

"Không nói trước với Bệ hạ, mong Bệ hạ đừng trách tội thần thiếp."

 

Lý Viễn đang ôm mỹ nhân trong lòng, nào có tâm trạng đâu mà quản những chuyện vụn vặt này:

 

"Tử Đồng, nàng có lòng rồi."

 

Ta còn nhiều chỗ có lòng lắm, ngày sau ngươi sẽ được thấy.

 

Hạ Hồng Diệp dựa theo ý ta, tiếp tục hành động, thỉnh thoảng lại dạy dỗ Hạ Miên Miên một chút.

 

Còn người ta sắp xếp bên cạnh Hạ Miên Miên, thì phụ trách thêm dầu vào lửa.

 

"Nương nương, nếu như người có long tự, Quý phi làm sao dám cho người mất mặt như vậy?"

 

Ta thích nhất loại người ngu ngốc như Hạ Miên Miên, chỉ cần móc câu, là nàng ta sẽ cắn câu.

 

Hạ Miên Miên ghi nhớ chuyện này trong lòng, sau đó bỏ thuốc kích thích vào bát cơm của Lý Viễn.

 

Lý Viễn quả nhiên là "lão phu trở lại thời trai trẻ", không màng tất cả, đốt cháy sinh mệnh để hưởng thụ vui vẻ.

Loading...