KHÔNG MUỐN LÀM VƯƠNG PHI - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:47:43
Lượt xem: 1,642
12
Đêm đen dày đặc, không thấy trăng.
"Đã bao lâu rồi? Giờ nào rồi? Sao không gọi ta?!" Ta hoảng loạn, theo lời Trang Triết Hành nói, ta đã ngủ hơn một canh giờ, từ Vương phủ đến hoàng cung đi bộ chắc đã tới rồi.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Vương gia chưa về." Hắn nhìn ta hoảng loạn, cười nói.
Giang Chấn Diệp chưa về... Vậy thì tốt.
Hai mẹ con họ nói gì mà nói lâu thế, chẳng lẽ đang bàn mưu tính kế gì?
"Đợi đã." Hắn ngăn ta xuống xe, trước tiên chỉnh lại mái tóc bị ta vô tình làm rối, rồi vuốt phẳng nếp áo nhăn.
Ta thở phào, nói với hắn: "Nhớ giúp ta điều tra chuyện tối nay, ta cảm thấy việc diệt khẩu này có chút kỳ lạ, hãy xem ai là người ra tay, và động cơ là gì."
Ta ngừng lại, như nhớ ra điều gì, liền bổ sung: "Ngài ngàn vạn lần đừng làm bậy, ta thật sự không muốn liên lụy đến ngài."
Nhưng lời này nói ra có chút trái lòng, vì hắn dường như đã bị kéo vào rồi.
Ngoài hắn ra, ta cũng không có ai để hoàn toàn tin tưởng, càng không thể một mình điều tra ra mọi bí mật.
Nghĩ đến đây đầu ta lại bắt đầu đau, không tự giác mà xoa thái dương.
"Đừng suy nghĩ lung tung, có chuyện thì nói thẳng." Trang Triết Hành gõ nhẹ lên đầu ta, sau đó nhìn theo ta vào cổng mới rời đi.
Không biết bao lâu sau, ta nghe tin Giang Chấn Diệp trở về, nhưng hắn không đi thẳng đến chỗ Như Hoa, mà một mình vào thư phòng, không biết đã biết được chuyện gì.
Hắn không nói với ta, ta cũng chẳng buồn hỏi trước.
Trước khi đi ngủ, Ngọc Lan giúp ta rửa mặt, nói với ta rằng Giang Chấn Diệp lại nghỉ ở chỗ Như Hoa, trong đầu ta chợt hiện lên khuôn mặt giống hệt của Như Hoa và tiểu thư nhà họ Trì, ta không nhịn được mà thấy buồn cười.
“Vương phi, ngài cười gì vậy?” Ngọc Lan thuận miệng hỏi.
Ta lắc đầu, “Hôm nay ta phát hiện ra, có người thật sự rất thú vị.”
Ngọc Lan không hiểu, đặt lược xuống và mở cửa sổ, bên ngoài mưa rả rích, trận mưa này đến muộn, không kịp dập tắt ngọn lửa ở lãnh cung, không biết ngọn lửa đó đã lấy đi bao nhiêu mạng người vô tội.
13
Những ngày sau trôi qua êm đềm, Trang Triết Hành nhờ người nhắn ta nếu rảnh có thể đến một chuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-muon-lam-vuong-phi/chuong-6.html.]
Ta lén lút vào Tây Uyển của phủ tướng quân, nhưng phát hiện đường đi thông suốt, chỉ đến khi đến phòng của Trang Triết Hành, ta đột nhiên nghe thấy bên trong vang lên một tiếng hét giận dữ: “Xem mắt? Ngươi dám nói lại lần nữa? Vừa mới trở về đã sắp xếp chuyện hôn nhân, có giỏi thì để đại ca đi cưới trước đi! Làm khổ ta thì được gì!”
“Nhị công tử, ngài bớt giận, không phải đã bàn trước với ngài rồi sao?” Quản gia vội vàng nói lời dễ nghe, liên tục nịnh nọt.
“Không có gì để bàn, cút.”
… Một chữ "cút" khiến quản gia im lặng, phòng trong yên tĩnh một lúc lâu.
Đúng lúc ta đến cửa phòng, quản gia đi ra, trán đầy mồ hôi lạnh, dùng tay áo lau cũng không hết.
“Vương... Vương phi!” Quản gia run rẩy chỉ vào ta, chắc hẳn hôm nay hắn đã bị dọa nhiều lần, hết hồn hết vía.
Ta ngẩn ra, nhất thời không biết có nên thừa nhận không, dù sao thân phận này xuất hiện ở đây cũng không thích hợp.
“Đến rồi.” Trang Triết Hành trong nháy mắt xuất hiện trước mặt ta, giọng điệu ôn hòa khiến ta nghi ngờ người vừa hét lên là ai.
Không chỉ ta ngạc nhiên, quản gia cũng thử quay đầu nhìn Trang Triết Hành, xác nhận xem giọng điệu và câu nói này có phải của hắn không.
Không thể nào, khuôn mặt quản gia viết đầy sự khó tin, mắt tròn xoe như mắt cá vàng.
Hắn nhìn quản gia một cái, quản gia liền hiểu ý, làm động tác ngậm miệng rồi nhanh chóng biến mất trước mắt ta.
Ta theo hắn bước vào, trong phòng bày biện ghế chạm trổ gỗ tử đàn, ghế được trải đệm gấm thêu, trên bàn đá cẩm thạch bày biện bút mực giấy nghiên, trên tường treo tranh chữ không hợp với khí thế của hắn, giữa sảnh treo một bức tranh sơn thủy, khói mù lãng đãng, có chút ý vị tiêu sái.
“Đây không giống phong cách của ngài, vòng tay san hô này thật đặc biệt, hoa văn trên đó ta chưa từng thấy.” Ta thuận miệng nói.
Trang Triết Hành rót cho ta một chén trà, ngước mắt nhìn, “Lúc đó nghĩ nàng sẽ thích, nên mang về.”
“Vậy, ngài đã điều tra được gì?”
Ta cầm chén trà, nhấc nắp chén để gạt bỏ lá trà nổi trên mặt, trà vừa đúng nhiệt độ, không lạnh không nóng, như thể đã được pha sẵn từ trước.
“Hoàng thượng bắt đầu nghi ngờ thân thế của Thái tử.” Trang Triết Hành nói thẳng.
“Sao cơ?” Ta nhanh chóng suy tính trong lòng, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.
Hắn khẽ nói: “Thái tử có khả năng không phải con của Hoàng hậu, cũng không phải huyết mạch hoàng gia.”
Ta đang uống trà thì động tác dừng lại.