KHÔNG MUỐN LÀM VƯƠNG PHI - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-05 19:48:31
Lượt xem: 1,850
"Vu Bân, ta hỏi ngươi một việc," ta hít một hơi sâu, chậm rãi mở miệng: "Khi ta thành thân, ngài ấy có biết không?"
Vu Bân ngẩn ra, rồi lắc đầu, như bị gợi lên chuyện không vui, ánh mắt sáng ngời bỗng chốc ảm đạm.
Ta chờ hắn nói tiếp, thực ra đây không phải vấn đề quan trọng, nhưng ta vẫn không nhịn được mà hỏi ra.
"Lúc đó phu nhân không cho phép truyền tin ra ngoài, không ai dám để nhị công tử biết. Ngài cũng biết, nếu nhị công tử biết, ai biết ngài ấy sẽ làm ra chuyện gì không thể lý giải. Giờ ngài ấy còn có thể bình tĩnh như vậy, chắc chắn là nhờ phúc của ngài." Vu Bân nói xong thở dài một hơi.
Nhưng sau đó, dường như hắn lại nghĩ ra điều gì, nhướng mày rồi nói với ta: "Nghiêm Cô nương, mặc dù hiện tại thân phận có chút khó xử, nhưng ngài sẽ có cách giải quyết, đúng không?"
Ta ngẩn người, bất đắc dĩ nhún vai: "Chỉ có thể bước từng bước mà thôi."
16
Sau khi ta sơn xong mười móng tay, cuối cùng cũng chờ được Giang Chấn Diệp.
Hôm nay màu sơn có vẻ quá đỏ, giống như máu, tươi sáng và quyến rũ.
"Nghiêm Trân, đêm qua bản vương suy nghĩ, có vài chuyện cần nói với nàng." Giang Chấn Diệp chọn một chỗ ngồi xuống, ánh mắt nhìn ta có chút do dự, dường như vẫn còn phân vân.
Ta thuận theo lời hắn: "Trùng hợp, nửa khắc trước ta cũng suy nghĩ, quả thật có vài chuyện cần nói với ngài."
Hắn khựng lại, ta liền ra hiệu cho Ngọc Lan, vừa rót trà xong liền rời đi.
Khi Ngọc Lan ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại, cửa gỗ chặn ánh nắng rực rỡ buổi chiều, trong phòng lập tức tối lại.
Thấy trong phòng không còn người thứ ba, Giang Chấn Diệp trầm giọng nói:
"Nghiêm Trân, bản vương nói trước..."
"Ừ, ngài xấu ngài nói trước đi."
...
Ta cảm thấy đôi khi nói thẳng không phải là điều tốt, chẳng hạn như bây giờ sắc mặt Giang Chấn Diệp bắt đầu khó coi.
"Đùa thôi, Vương gia ngài tuấn tú vô song, quý phái vô cùng, chắc chắn sẽ không chấp nhặt với ta." Ta lập tức chữa cháy.
Giang Chấn Diệp quyết định không so đo với ta, tiếp tục nói: "Nghiêm Trân, nàng phải suy nghĩ kỹ, một khi dính vào chuyện này, rất khó mà rút lui. Như bản vương đã nói trước, sau này chỉ cần sơ sẩy, mất cả bàn cờ."
Mất cả bàn cờ, không chỉ thua quân cờ, mà còn mất mạng.
"Vương gia ngài nói thế không phải quá vô trách nhiệm sao? Từ khi ngài đến phủ Quốc công cầu hôn, ta đã không thể lựa chọn và bị cuốn vào rồi." Ta giơ hai tay, bất đắc dĩ nói.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn không để ý đến ta, tiếp tục nói: "Đêm đó, mẫu phi nói rõ không được điều tra vụ cháy, coi chuyện ở lãnh cung là tai nạn."
"Tại sao?" Ta hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-muon-lam-vuong-phi/chuong-8.html.]
Hắn xoa trán, trầm giọng đáp: "Chuyện này liên quan đến thân thế Thái tử, phụ hoàng đang âm thầm điều tra, có quá nhiều lợi hại liên quan, bản vương không nên dính vào vũng nước đục này từ bất kỳ lập trường nào."
Vậy nên, đêm đó Quý phi cũng đã đoán được vụ cháy ở lãnh cung có điều khác thường, bảo hắn đến Dục Tú cung không chỉ để khuyên hắn không nên ở lâu nơi bị thiêu rụi thành tro, mà còn nhắc nhở hắn không tham gia vào mưu kế của Hoàng hậu.
Quý phi nói đúng, trong tình huống phức tạp này, đứng ngoài quan sát và giữ mình an toàn là lựa chọn khôn ngoan nhất.
Nếu Thái tử không may bị lật đổ, người hưởng lợi là hắn - Tề Vương; nếu Thái tử may mắn thoát nạn, hắn cũng không mất gì, cùng lắm là tiếp tục tranh đấu.
Hoàng hậu muốn che giấu thân thế Thái tử, nhất định sẽ không từ thủ đoạn, có thể loại trừ ai thì loại trừ.
Tránh mũi nhọn, rất khôn ngoan.
17
Nhưng vấn đề là, dù Hoàng hậu đã hại c.h.ế.t mẹ ruột của hắn, Giang Chấn Diệp vẫn phải nhịn mà không động đậy, hắn không cam lòng.
Đây cũng là lý do hắn tìm đến ta.
Sau khi hiểu rõ động cơ của hắn, ta đại khái biết bước tiếp theo nên làm gì.
"Nghiêm Trân, nàng nghĩ bản vương có nên từ bỏ, không điều tra nữa, thậm chí coi như không có chuyện gì xảy ra không?" Giang Chấn Diệp nhấn giọng, gọi tên ta.
Ta trầm ngâm một lúc, rồi bật cười.
"Có gì buồn cười?" Hắn không hiểu, mặt đanh lại.
"Muốn lợi lộc thì phải mạo hiểm, nếu không cam lòng, tất nhiên phải điều tra." Ta đề nghị.
Rõ ràng đề nghị của ta rất hợp với dự tính của hắn, lông mày hắn dần giãn ra, tựa vào ghế chờ ta nói tiếp.
"Nhưng chỉ điều tra là chưa đủ, lời này có thể khác xa với lời của Quý phi, ngài chắc chắn muốn nghe không?" Ta thử hỏi.
"Ồ?" Giang Chấn Diệp hứng thú, ngồi thẳng dậy, ngón tay vô thức chạm vào chiếc nhẫn.
Gió thu thổi lá rụng từ ngoài cửa sổ vào, rơi xuống chân ta, xào xạc.
"Vương gia, nếu đã là vũng nước đục, sao không khuấy thêm, có khi còn bắt được hai con cá lớn."
Chính là lợi dụng tình thế để thu lợi.
Ta không hiểu tại sao lại cảm thấy phấn khích, có lẽ mỗi khi đến những lúc kích thích như thế này, ta sẽ quên hết mệt mỏi trước đó.
"Ý nàng là?" Hắn mặc dù hỏi vậy, nhưng trong lòng đã đoán được bảy tám phần.
“Ý là,” ta dừng lại, nói nhỏ, “dứt khoát lợi dụng chuyện này, xác thực Thái tử không phải là con của Hoàng hậu.”
Dù sao muốn leo lên vị trí đó, việc Thái tử bị lật đổ là bước đầu tiên, vậy chi bằng lợi dụng mà làm một cú thật mạnh.