Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không phải là duy nhất - 1

Cập nhật lúc: 2024-09-12 21:17:49
Lượt xem: 2,166

Yêu Cố Dịch Niên năm thứ mười.

 

Tôi nhận nhầm điện thoại của hắn.

 

“A Niên, con của chúng ta sinh ra một ổ mèo con.”

 

Là một giọng nữ dịu dàng, ghi chú trên điện thoại là [Mèo hoa nhỏ].

 

“Anh ấy đang tắm, tối nay cô hãy gọi lại." Tôi lạnh lùng cúp điện thoại.

 

Đêm đó, Cố Dịch Niên điên cuồng nhặt quần áo rơi lả tả trên mặt đất lên, tùy ý mặc lên người, xông ra ngoài.

 

Còn tôi đã phá hủy "ngôi nhà" của chúng tôi, xóa bỏ tất cả mọi thứ của mình, bước lên máy bay đi nước ngoài.

 

Ba năm sau, Cố Dịch Niên chặn tôi lại trên hòn đảo nghỉ dưỡng.

 

Hắn nhìn chằm chằm Tiểu Đậu Đinh có thoáng qua có vài nét giống hắn, đỏ mắt hỏi: “Con anh sao?”

 

1

 

Cố Dịch Niên tinh lực dồi dào, tôi bị tra tấn đến mí mắt cũng không mở ra được.

 

Điện thoại bên cạnh vang lên không ngừng, tôi mơ hồ bấm nghe.

 

“A Niên! Con của chúng ta sinh ra một ổ mèo con!”

 

Rõ ràng là một giọng nữ dịu dàng đáng yêu, đầu tôi lại giống như nổ tung, hoàn toàn không còn buồn ngủ.

 

Liếc mắt nhìn, điện thoại ghi chú là [Mèo Hoa Nhỏ].

 

“A Niên?” Đối phương gọi.

 

Tôi hít nhẹ một hơi, bình tĩnh đáp lại: “Anh ấy đang tắm, tối nay cô hãy gọi lại.”

 

Phía đối diện dừng một lát, liền cúp điện thoại.

 

Lúc Cố Dịch Niên từ phòng tắm đi ra, nửa người dưới chỉ quấn khăn tắm. Giọt nước chưa lau khô trên người theo đường cong cơ bắp chảy xuống, thấm vào khăn tắm. Trên người còn có vài vết xước mới mẻ, là kiệt tác của tôi.

 

“Sao em không ngủ thêm?” Hắn nhìn chằm chằm vùng xương quai xanh bị ửng đỏ của tôi, con ngươi lại tối đi vài phần.

 

Khi hắn cúi đầu kề sát vào tôi, tôi đưa điện thoại di động cho hắn.

 

Hắn nhíu mày bất mãn, rút điện thoại di động tùy ý ném đi, giam cầm hai cánh tay của tôi, hơi thở ở trên người tôi như có như không chạy đi.

 

“Mèo Hoa Nhỏ.” Tôi nói.

 

Người đàn ông đang chôn vùi bên cổ tôi dừng lại.

 

“Cô ta gọi điện thoại cho anh, nói con của hai người đã sinh.”

 

Cố Dịch Niên lập tức ý thức bừng tỉnh, điên cuồng nhặt quần áo rơi lả tả bên giường lên, tùy ý mặc lên người liền vọt ra ngoài.

 

Tôi ở một mình trong "ngôi nhà" mà chúng tôi cùng trang trí, nhìn hắn chạy về phía một cô gái khác.

 

2

 

Cô gái là đối tượng xem mắt của hắn, hai người bắt đầu liên lạc từ ba tháng trước. Họ xác nhận mối quan hệ sau chưa đầy một tháng, còn cùng nuôi một con mèo hoang.

 

Cô ta chia sẻ thức ăn, âm nhạc và thậm chí là một đám mây bình thường với hắn. Mọi chuyện hắn đều đáp lại, tiện tay chụp bữa ăn tối, xoá dấu vết của tôi rồi gửi cho cô ta.

 

Còn lịch sử trò chuyện của tôi và Cố Dịch Niên, ngoại trừ công việc vẫn là công việc. Chỉ có ở nửa đêm lúc lưu luyến, hắn mới có thể thủ thỉ bên tai tôi gọi “vợ à”, đơn giản là để tăng thêm tình thú. Thế mà tôi lại nâng như trân bảo trong n.g.ự.c suốt mười năm.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi bật cười. Lấy bao t.h.u.ố.c lá của Cố Dịch Niên từ ngăn kéo ra. Có lẽ là đã lâu không hút, bị sặc một sụa, ho đến chảy nước mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-phai-la-duy-nhat/1.html.]

 

Đồng nghiệp Dao Dao gửi tin nhắn cho tôi: [Chị Hướng Noãn, Tổng Giám đốc Cố đang yêu, chị biết không?]

 

Tôi và Cố Dịch Niên trước giờ giải quyết việc chung vẫn thường xuyên cãi nhau vì bất đồng ý kiến. Không ai dám tưởng tượng, Cố Dịch Niên đặt tôi lên đùi hắn trêu chọc: “Anh nên làm gì với người anh tìm được? Chiều chuộng em nhé!”. Thật là một cảnh tượng chống lại loài người.

 

Mà hôm nay, Cố Dịch Niên kéo cô gái kia vào nhóm chat của công ty.

 

[Chào mọi người, tôi là trợ lý Hứa Kiều Kiều của Tổng Giám đốc Cố, xin chỉ giáo nhiều hơn~]

 

Ghi chú trong nhóm của cô ta là [Mèo hoa nhỏ của A Niên]. Rất nhiều chuyện không cần nói rõ liền có thể hiểu được.

 

Tôi không biết Cố Dịch Niên giải thích thế nào về cú điện thoại mà tôi nhận được. Chỉ biết Hứa Kiều Kiều kết wechat với tất cả mọi người trong công ty. Kiểm tra từng cái một.

 

Dao Dao gửi cho tôi một biểu tình trợn trắng mắt: [Đi làm đã phiền, còn bị xem là tình địch giả tưởng.]

 

Chỉ chốc lát sau, Hứa Kiều Kiều đăng lên nhóm bạn bè, kèm theo là một ly trà xanh. Cô ta viết [Không nên tùy ý động vào điện thoại di động người khác, không lịch sự đâu.]

 

Cố Dịch Niên nhấn like.

 

Tôi vô cảm vung gậy đánh bóng bên cạnh, đập loạn một hồi, đến khi trên mặt đất hỗn độn, tôi mới hài lòng nở nụ cười.

 

Khi đội dọn phòng đến, tôi thẫn thờ ngồi trên chiếc ghế sô pha duy nhất không bị động đến. Cũng không phải tôi quá tự phụ, chỉ là tôi mệt mỏi. Thật sự, mệt mỏi quá.

 

“Cô Hướng, cô không sao chứ?” Có lẽ là thấy tôi quá mức chật vật, người tới hỏi tôi một câu.

 

Khung chat của Cố Dịch Niên vẫn còn dừng lại ở hai giờ trước. Tôi nhẹ nhàng lắc đầu, lộ ra một nụ cười thật lòng thật dạ: “Chuyển hết đồ dùng của phụ nữ ở chỗ này đi.”

 

3

 

Tôi và Cố Dịch Niên là bạn đại học.

 

Hắn lớn lên ở đại viện*, gia đình đã an bài đường đi nước bước, hắn chỉ cần thuận theo đi theo là được. Nhưng hắn là một người bướng bỉnh, tách khỏi gia đình và tự mình gây dựng sự nghiệp.

 

*(Khu vực chung sống của nhiều gia đình)

 

Tôi là đối tác đầu tiên của hắn. Hắn bỏ vốn, tôi góp sức. Tôi đã hỏi hắn, tại sao lại chọn tôi? Không thiếu người có bằng đại học lợi hại hơn tôi. Hắn lơ đãng chuyển động bút máy, bình tĩnh đánh giá tôi. Ý cười phát ra từ nội tâm. Hắn nói: "Anh thích em."

 

Tôi sửng sốt.

 

“Tinh thần không bỏ cuộc.”

 

Hắn từng ngưỡng mộ sức sống đầy tham vọng của tôi. Sau đó, loại dã tâm này trở thành điều hắn kiêng kị.

 

Mà Hứa Kiều Kiều không giống tôi, rất đơn thuần. Đối tượng kết hôn của hắn chính là loại tiểu bạch hoa không có dã tâm gì, vây quanh hắn.

 

Hắn tỉnh táo, biết những gì hắn cần và đưa nó vào thực tế.

 

Tôi và hắn cùng một loại người, chống cự giãy dụa, giống như thợ săn đang ngủ đông. Chính vì vậy, chúng tôi ăn ý ở trên thương trường. Vòng vo trên bàn rượu, tàn nhẫn trên thực chiến, giúp chúng tôi một bước lên mây.

 

Đêm kiếm được món tiền đầu tiên, chúng tôi đều uống quá nhiều, nằm trên giường, xung quanh rải đầy tiền giấy màu đỏ. Cố Dịch Niên nghiêng đầu nhìn tôi, trong mắt là cảm xúc tôi không rõ.

 

“Hướng Noãn, em thật trâu bò.”

 

Tôi cười cười: "Anh cũng không tệ.”

 

Công việc cường độ cao, vị đại thiếu gia Cố Dịch Niên này bị bệnh, phát sốt cao. Tôi bận trước bận sau chăm sóc hắn, hắn lại trở mình, che tôi ở dưới thân.

 

Tôi còn nhớ rõ, đuôi mắt hắn nhuốm đỏ, toàn thân sốt cao giống như tôm hầm chín, đỏ rực: “Anh thích em”

.

Lần này không có dừng lại. Hắn không hề khắc chế cảm xúc của mình, quanh quẩn ở chóp mũi tôi là mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt trộn lẫn với mùi bạc hà trên người hắn. Tiếng nức nở nhỏ vụn bị hắn xé xương vào bụng.

 

Nóng quá.

 

Nóng đến lòng người sôi trào, cùng trầm luân.

Loading...