Không phải là duy nhất - 8
Cập nhật lúc: 2024-09-12 21:20:44
Lượt xem: 2,331
Cố Dịch Niên không về nước, hắn tra được địa chỉ của tôi. So với việc mò kim đáy bể ba năm trước, bây giờ hắn có thể tìm được những thứ này, tôi cũng không ngạc nhiên. Dù sao thì tôi cũng đã buông tay từ lâu rồi, ba năm đã trôi qua, không cần phải trốn tránh hắn nữa.
"Hướng Noãn, cho anh một cơ hội bù đắp cho em, được không?" Cố Dịch Niên ngăn tôi lại. Người đàn ông kiêu ngạo không ai bằng mà tôi từng biết, giờ phút này cúi người xuống trước mắt tôi khẩn cầu.
Tôi dừng một chút, nhìn người đàn ông mình đã từng bầu bạn, thần sắc lạnh lùng: "Nếu như cái gì cũng có thể bù đắp, vậy những tuyệt vọng tôi đã trải qua ba nặm trước thì tính sao? Cố Dịch Niên, tất cả mọi người đều là người trưởng thành, giữ lại chút thể diện đi.”
Tôi dừng một chút, nhớ tới lời trước kia hắn tặng cho tôi: “Dễ hợp dễ tan.”
Cố Dịch Niên còn muốn tiến lên, bị trợ lý Lăng Nghị của tôi ngăn lại.
“Anh này, xin tự trọng." Lăng Nghị ôn hòa, cũng hơi tức giận: “Nếu như anh tiếp tục dây dưa, chúng tôi sẽ dùng pháp lý trục xuất anh về nước.”
Lăng Nghị mở ghế sau ra, giơ tay bảo vệ đỉnh đầu của tôi, đưa tôi lên xe.
Cố Dịch Niên nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm động tác thân mật của Lăng Nghị: “Anh là ai?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi đóng cửa xe, Lăng Nghị bình tĩnh đưa danh thiếp cho Cố Dịch Niên.
“Tôi là trợ lý riêng của Tổng giám đốc Hướng, tên là Lăng Nghị, anh có gì thì tìm tôi để hẹn trước với cô ấy.”
Xe vững vàng đi tới, tôi quay đầu lại nhìn thoáng qua. Cố Dịch Niên siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm hướng chúng tôi rời đi. Tôi không khỏi bật cười, trêu chọc Lăng Nghị ngồi ở ghế phụ: “Trợ lý Lăng, nhìn anh lúc bình thường thành thật, không ngờ lúc tức giận cũng không tệ.”
Trên mặt Lăng Nghị không có biểu cảm gì: "Đây là công việc của tôi.”
“Chậc, không biết đùa, chán.”
Tôi cúi xuống xử lý tài liệu.
Ở một góc khuất mà tôi không thể nhìn thấy, Lăng Nghị nhìn chằm chằm bóng dáng trong gương chiếu hậu, siết chặt nắm tay.
15
Dưới sự tác động của Lăng Nghị, tôi rất ít khi gặp lại Cố Dịch Niên.
Tôi thích năng lực làm việc của anh ấy, nên cuối năm sẽ trích phần trăm cho anh ấy tăng thêm hai phần trăm.
Lăng Nghị vẫn như trước không có biểu cảm gì, bưng một ly nước đường đỏ còn ấm, đặt ở trên bàn làm việc của tôi. Tôi võ trán một cái, thảo nào được mấy ngày nay bực bội như vậy. Thì ra là kỳ sinh lý đã đến.
Tôi ngồi phịch trên sô pha, Lăng Nghị bày hộp cơm ở trước mặt tôi.
"Đây không mua chỗ tôi thường ăn phải không?"
Lăng Nghị lấy đũa và thìa từ trong túi ra đưa cho tôi, không nhanh không chậm nói: "Đây là canh gà tôi nấu, mấy ngày này đừng ăn bên ngoài.”
Tôi bĩu môi, tự tay nấu canh, cũng không dễ từ chối: “Nhưng gần đây tôi đang giảm cân!”
Đúng lúc tôi đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan. Lăng Nghị đã múc một chén đưa cho tôi, nhẹ giọng nói: "Dầu trong canh, tôi đã gạt đi, sẽ không béo.”
Tôi nhịn không được cảm khái: "Sau này ai làm vợ anh phải đốt pháo chúc mừng ba ngày ba đêm.”
Lăng Nghị rũ mắt nhìn tôi ăn canh, thần sắc hiện lên chút cảm xúc tôi không hiểu.
Môi anh ấy mấp máy, đang định nói thì bị hai giọng trẻ con cắt ngang.
“Mẹ nuôi! Mẹ nuôi!”
“Noãn Noãn! Em và con nuôi đến thăm chị!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-phai-la-duy-nhat/8.html.]
Tiểu Đậu Đinh và Mike Lee nhào tới, bị Lăng Nghị chắn trước người tôi vững vàng tiếp được.
“Mẹ nuôi, đi chơi công viên với con được không?" Tiểu Đậu Đinh ôm chân tôi.
Tôi ôm cái bụng đang âm ỉ đau, miễn cưỡng cười vui.
“Hôm khác được không? Hôm nay mẹ nuôi không thoải mái.”
Tiểu Đậu Đinh thấy vậy, đôi mắt tròn đảo quanh, vui vẻ kêu to: "Con sắp có em gái, phải không?"
Khuôn mặt bầu bĩnh cọ vào bụng của tôi: "Mẹ nuôi, mẹ cuối cùng đồng ý với cha nuôi sinh em gái cho con rồi!"
Tôi?
Tôi trừng mắt liếc Mike Lee, người đang đứng sang một bên chọc ngón tay và giả làm chim cút.
Lăng Nghị đứng lên, xách cổ áo Tiểu Đậu Đinh đưa ra ngoài.
“Chú Lăng chuẩn bị cho cháu mấy quyển bài tập nghỉ hè.”
Khi quay lại, tôi bảo Mike Lee đừng có làm loạn với Đậu Đinh.
Lăng Nghị thấy Mike Lee muốn uống canh gà, bước mấy bước tới cướp lại.
“Trợ lý Lăng, anh có ý gì?" Mike Lee bất mãn nhíu mày.
Lăng Nghị lạnh mặt, khóe miệng khẽ nhếch: “Canh này uống xong sẽ thành đuôi dê.”
“Mẹ kiếp!!”
16
Gặp lại Cố Dịch Niên là ở phòng họp của công ty tôi. Như một khách hàng.
Tôi không ăn xin. Nhưng với những gì mình đã trả giá, tôi không từ chối.
Cố Dịch Niên thay đổi so với ngày xưa, nói chuyện làm ăn, không tìm ra lỗi. Nhưng Mike Lee lại càng cố tình gây sự, mỗi ngày đều ngồi lỳ trong phòng làm việc của tôi. Tôi đi đâu, cậu ấy theo tới đó. Nhưng tôi cũng không thể làm gì, cậu ấy và đối tác của tôi chẳng có chút quan hệ họ hàng xa nào.
Mike Lee là con lai dòng m.á.u Trung - Anh, lại là con trai út trong nhà, nhận ngàn vạn sự cưng chiều của một tiểu thiếu gia.
Không biết bao nhiêu lần, khi cậu ấy cắt ngang cuộc họp dự án giữa tôi và Cố Dịch Niên, tôi đã nổi giận. Mike Lee sửng sốt trong chớp mắt, đôi mắt hoa đào kiểu Châu Âu trong nháy mắt tràn đầy oan ức: “Sau này sẽ không như vậy.”
Từ đó, Mike Lee yên tĩnh một thời gian, không mặc áo da nữa mà đổi sang mặc âu phục, mái tóc dài qua tai được xịt keo cẩn thận, lại có vài phần khí chất trầm ổn của một đứa trẻ con ăn mặc chỉnh tề.
Mike Lee đặt hợp đồng lên bàn, phản bác: “Tôi không phải một đứa trẻ! Tôi đã lớn rồi!”
Không biết cậu ấy bị cái gì kích thích, về nhà thừa kế một công ty, tới đàm phán hợp tác với tôi. Khi nói đến công việc, cậu ấy vừa buồn ngủ vừa đói.
Phàm là chuyện có liên quan đến Cố Dịch Niên, cậu ấy lập tức cảnh giác, giống như chó con bảo vệ thức ăn, híp mắt, không hề che giấu ác ý của mình.
Mặc dù tôi mơ hồ cảm thấy bất an, nhưng vẫn coi như cậu ấy là một tiểu thiếu gia nóng nảy. Cho đến bữa tiệc mừng công kết thúc dự án. Cố Dịch Niên giơ ly rượu chạm nhẹ vào tôi, đôi mắt sâu thẳm.
“Hướng Noãn, chúng ta vẫn hợp nhau như trước. Dùng từ "trời sinh một đôi" để hình dung chúng ta cũng không quá đáng.”
Hắn còn chưa nói xong, đột nhiên ánh đèn tối sầm, khúc hòa tấu thư giãn lãng mạn vang lên. Khi có ánh sáng trở lại, Mike Lee tiến về phía tôi với một bông hồng Ecuador. Cậu ấy quỳ một gối trước mặt tôi, nâng một chiếc nhẫn kim cương tới trước mặt tôi: “Noãn Noãn, lấy em được không?”
Tôi vội vàng kéo cậu ấy lên, hạ thấp giọng nói: “Cậu điên rồi! Tôi lớn hơn cậu mười một tuổi đấy!"