Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG PHỤ THIỀU HOA - Chương 8 - Hoàn

Cập nhật lúc: 2024-10-22 12:02:09
Lượt xem: 803

26.

 

Ngày hôm sau, chúng tôi đến nơi mà ở kiếp trước tôi đã bị hôn mê.

 

Bùi Thước mím môi khô nứt:

 

“Thiều Hoa, sáng nay quên mang nước, em đợi anh một chút, anh đi mua hai chai nước.”

 

Tôi liếc nhìn chiếc xe bánh mì đậu không xa, nơi tôi đã bị đưa đi trước đây.

 

“Được, em sẽ đợi anh ở đây.”

 

Mười lăm phút sau, Bùi Thước mở cửa xe bánh mì: 

 

“Nhanh lên.”

 

Thấy tôi ngồi bên trong, tỉnh táo nhìn anh ta, không khỏi kinh ngạc: 

 

“Em…”

 

Tôi vỗ vỗ chỗ bên cạnh:

 

“Bùi Thước, có vẻ như, em phải mời anh ăn một bữa ở tù rồi.”

 

Một chiếc “lắc tay” bạc được khóa trên cổ tay anh ta.

 

Anh ta bị dẫn vào xe, ngồi bên cạnh tôi.

 

Tôi mỉm cười nhẹ: 

 

“Có muốn nghe câu chuyện này không?”

 

“À đúng rồi, vào lúc này, chắc anh rất muốn gọi điện cho một người nhỉ?”

 

Tôi gọi video.

 

(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)

Rất nhanh, mặt Tô Nhụy xuất hiện ở đầu kia.

 

Bùi Thước không khỏi ngỡ ngàng.

 

Hóa ra, đến giờ anh ta mới biết Tô Nhụy vẫn còn sống!

 

Anh ta mới hiểu, mọi thứ đều là do Tô Nhụy sắp đặt.

 

Còn Tô Nhụy thì lớn tiếng mắng chửi:

 

“Bùi Thước, thằng chó, anh đúng là kẻ phản bội!!”

 

Hừ, cô ta không biết, kẻ phản bội chính là cô ta.

 

27.

 

Kiếp trước, cô ta đã nói quá nhiều trước khi tôi chết.

 

Cô ta đã túm tóc tôi, nói với sự căm ghét mãnh liệt.

 

Cô ta nói chính vì bố mẹ tôi làm cảnh sát mà mẹ cô ta đã chết.

 

Cô ta nói con gái của kẻ giết người sao có thể có anh sáng trong mắt? 

 

Sao có thể mang theo ước mơ?

 

Cô ta nói tôi nên sống như một con chuột trong cống.

 

Vì vậy, cô ta tìm mọi cách tiếp cận tôi.

 

Nhưng cô ta phát hiện ra tôi không bao giờ ra khỏi trường, mỗi ngày chỉ chăm chỉ luyện tập.

 

Cuối cùng, cô ta hao tổn rất nhiều công sức mới tiếp cận được Bùi Thước, mới khiến anh ta thích cô ta.

 

Cô ta nói rằng tôi có thể “may mắn” đến với tên đầu sỏ đó mà không phải chịu những hạnh hạ tàn nhẫn khác trong tám tháng trước khi đến Myanmar là vì Tô Kiến Hoa ở trong nước bị ốm.

 

Cô ta lo sợ tôi bị người khác làm hại, không thể tự tay báo thù nên mới nhờ tên đầu sỏ nhỏ đó nhận tôi.

 

Cô ta tự mãn về việc kéo một người tốt xuống đáy vực sâu.

 

Cô ta nói Bùi Thước không có tâm trí vững vàng, dưới tay cô ta đã giúp anh ta hưởng thụ vài lần, rồi bị đồng tiền mê hoặc, từng bước trở thành đồng phạm của họ.

 

Dựa vào những điều cô ta đã khoe khoang ở kiếp trước, tôi đã liên lạc với cảnh sát.

 

Lấy sự rắc rối giữa bố mẹ tôi và mẹ Tô Nhụy làm điểm xuất phát, tôi đã tố cáo về chuyện sẽ xảy ra vào ngày 21 tháng 5.

 

Cảnh sát có khả năng nhạy bén vô cùng.

 

Rất nhanh chóng, họ đã tìm ra địa chỉ bệnh viện của Tô Kiến Hoa và bắt giữ hai bố con họ.

 

Đồng thời chia làm hai nhóm để bắt Bùi Thước và đồng bọn của anh ta.

 

Hầu như chỉ cách nhau một bước, Bùi Thước và Tô Nhụy đã bị bắt ở những thành phố khác nhau.

 

Lần này, họ thực sự đã bị khóa chặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-phu-thieu-hoa/chuong-8-hoan.html.]

 

Nói thật, kẻ suýt chết vì nói nhiều không phải là giả.

 

28.

 

Tô Nhụy cuối cùng như cô ta mong muốn, sống cuộc sống của một con chuột trong cống.

 

Tương lai, còn nhiều điều kích thích đang chờ đợi cô ta.

 

Một tháng sau, Bùi Thước đã tự tử.

 

Nghe nói anh ta đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ trong ngục tù.

 

Có một ngày, khi anh ta “nhặt xà phòng” đã vùng vẫy và ngã đập đầu.

 

Từ ngày đó, anh ta như trở thành một con người khác.

 

Thường xuyên lẩm bẩm khóc: 

 

“Xin lỗi… Xin lỗi…”

 

Thực ra tôi biết anh ta đang xin lỗi vì điều gì.

 

Gia đình anh ta cũng không giàu có, từ nhỏ sống trong cảnh khổ cực khiến anh ta có khao khát tiền bạc mãnh liệt.

 

Sau khi mẹ anh ta qua đời, bố anh ta phải làm việc nặng nhọc ở công trường để kiếm tiền cho anh ta luyện tập, chỉ mong sau này có thể kiếm nhiều tiền hơn.

 

Lý do anh ta dễ dàng bị lôi kéo vào con đường tội lỗi, một phần là vì bố anh ta mặc bệnh ung thư cần nhiều tiền để chữa trị.

 

Trước khi Bùi Thước chết tôi đã đến thăm anh ta và nói vài câu:

 

“Bùi Thước, lúc trước trước khi cuộc thi quốc gia diễn ra, nếu anh cúp điện thoại của Tô Nhụy, có lẽ hôm đó đã đứng trên bục nhận giải rồi.”

 

“Anh đã trở thành ngoi sao sáng nhất bằng nỗ lực và mồ hôi của mình, kiếm được tiền một cách trong sạch, chắc hẳn bố anh rất vui.”

 

“Dựa vào điều kiện bên ngoài của anh, có thể bây giờ anh còn nổi hơn cả tôi. Biết đâu những hợp đồng quảng cáo và chương trình giải trí anh nhận được còn tốt hơn cả những gì tôi có bây giờ.”

 

“Đâu cần phải lo lắng cho số tiền chữa bệnh đó nữa?”

 

Lúc đó, thần sắc của anh ta đã không còn bình thường, anh ta ngần ngơ đáp:

 

“Đúng rồi, nếu cúp điện thoại đó…”

 

Một chàng trai cao lớn, trong khoảnh khắc đó, nước mắt bất ngờ rơi xuống.

 

Nhìn xem cuối cùng anh ta vẫn nghĩ rằng mình nên cúp điện thoại đó.

 

Sự lựa chọn của tôi ở kiếp trước không hề sai.

 

29.

 

Khi tôi bước ra khỏi cánh cổng nhà tù, Tần Lãng đã tiến lại gần, ánh nắng chiếu rọi sau lưng anh ấy, tạo thành một lớp ánh sáng vàng ấm áp và mờ ảo:

 

“Còn hận không?”

 

“Còn chứ.”

 

Tôi mỉm cười với anh ấy: 

 

“Nhưng không thể mãi chìm trong hận thù mà hủy hoại chính mình được.”

 

Vậy thì chẳng phải giống như Bùi Thước ở kiếp trước sao?

 

“Con người ấy mà, trong cuộc đời này, chính là nỗ lực, tranh đấu, đạt được, mất đi, rồi lại tìm lại, và cuối cùng là học cách buông bỏ.”

 

“Buông bỏ người khác, quan trọng hơn cả là buông bỏ chính mình.”

 

Anh ấy đưa tay muốn xoa đầu tôi, nhưng tôi khéo léo tránh đi, chỉ còn lại vẻ ngượng ngùng mà xoa xoa phía sau gáy:

 

“Sao bỗng dưng như ngộ ra mọi chuyện? Nghe có vẻ rất triết lý.”

 

Anh ấy chỉ vào ông nội đang ngồi trên xe:

 

“Anh và ông đã bàn bạc, chỉ cần em đồng ý, sẽ cho hai bên phụ huynh gặp mặt, sớm định ngày cưới.”

 

“Em không đồng ý.”

 

Tôi đưa tay che giữa trán, ngẩng đầu nhắm mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm.

 

Tôi mới hai mươi tuổi, không thể lãng phí tuổi trẻ này, còn phải theo đuổi một sân khấu lớn hơn, tại sao lại phải sa vào hôn nhân chứ?

 

Nhưng nếu người đó là tình yêu đích thực, có thể mang đến cho tôi những giá trị cảm xúc tích cực hơn, tôi cũng không ngại việc dành tình cảm của mình.

 

Vì vậy, tôi quay lại nhìn anh ấy, chân thành bổ sung hai từ:

 

“Tạm thời.”

 

Cuộc đời còn dài, còn nhiều cơ hội.

 

Chẳng phải sao?

 

Loading...