Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không Quan Tâm Cả Thế Giới, Chỉ Muốn Em - Chapter 18-21

Cập nhật lúc: 2024-07-15 21:11:05
Lượt xem: 714

18.

"Này, hôm nay cậu không bị cô ấy làm phiền sao?"

"Cuối cùng thì cậu cũng không nhịn được rồi à?"

"Tôi còn tưởng cậu sẽ thực sự bị cô ấy "công lược" chứ."

Cậu ấy híp đôi mắt hồ ly nhìn xuống tôi rồi cười lạnh lùng nói ra ba chữ.

“Cô ghen à?”

Tôi nghiêng đầu nhìn cậu ấy.

"Hình như là có một chút."

Ở bên cậu ấy rất vui, có thể nói rất nhiều.

Tại một góc vắng vẻ của trường học, nơi có bồn hoa.

Cậu ấy đã hôn tôi ở đó.

Những dụng cụ bằng gỗ bừa bộn đôi khi có đinh, để bảo vệ tôi, cậu ấy giơ tay chắn, để lại những vệt đỏ trên mu bàn tay.

"Thật đáng thương."

Tôi không biết mình đang nói về anh ấy hay về bản thân mình nữa.

Không biết danh tính của đối phương cũng giống như hai người đeo mặt nạ cứng nhưng có thể vô tư để lộ vết thương cho nhau.

Tôi luôn biết rằng tôi đang sống trong một thế giới hỗn loạn, vì vậy sự thành thật không còn quan trọng.

Ngay khi nụ hôn hơi ngứa ngáy của anh rơi xuống cằm tôi.

Góc bồn hoa, nơi vốn dĩ không có ai bỗng vang lên những giọng nói không đúng lúc.

19.

“Y Y, lúc đi thì em không từ mà biệt, giờ quay lại em cũng không thèm nhìn anh lấy một cái sao?”

“Chẳng lẽ anh không bằng kẻ thua cuộc đó à?”

Một nam sinh chạy tới nắm lấy cổ tay nữ sinh.

Đó là Bạch Tố Y, ánh trăng sáng của Đoàn Uyên.

Và Đoàn Uyên.

Tôi không ngờ lại gặp được hai người họ ở đây, đúng là oan gia ngõ hẹp mà.

Tôi định lẻn đi nhưng không ngờ người đàn ông phía sau cắn nhẹ vào cổ vai tôi.

Tôi thiếu chút nữa thì phát ra âm thanh.

Tôi quay lại nhìn cậu ấy, cậu mỉm cười hôn lên khóe miệng tôi không ngừng.

Tôi chỉ có thể tiếp tục nghe cuộc đối thoại của hai người kia.

"Không phải anh đã tìm được người thay thế tôi rồi sao?"

"Anh còn quan tâm tôi làm gì?"

Cô gái nói.

"Không phải chỉ vì nhớ em quá nên mới đi tìm cô ấy sao?"

Nam sinh vội vàng giải thích.

"Không, anh chỉ đang ăn trông nồi ngồi trông hướng thôi."

"Tôi không muốn ở bên anh nữa, tôi..."

Giọng cô gái dần chuyển sang nghẹn ngào.

Người đàn ông luống cuống, vội kéo cô vào lòng.

"Hiện tại anh và cô ta không có bất cứ quan hệ nào hết. Là cô ta năm lần bảy lượt bám lấy anh.”

"Là cô ta sống c.h.ế.t thích anh.”

Một khung cảnh vô cùng ôn hoà.

Nhưng ở trong góc, tôi không có cảm giác gì cả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-quan-tam-ca-the-gioi-chi-muon-em/chapter-18-21.html.]

Chuyện của hai người điên này liên quan gì đến tôi chứ…

Tôi còn chưa nói xong, một tiếng cười khó hiểu vang lên phía sau tôi.

Âm thanh không lớn cũng không nhỏ.

Nhưng có lẽ cũng đủ để hai người trong ‘rừng nhỏ này’ nghe thấy.

Người đàn ông vừa kéo cô gái vừa cau mày và tiến lại gần chúng tôi.

Rồi giây tiếp theo, hắn có thể sẽ nhìn thấy.

Cô gái mà hắn nói rằng ‘sống c.h.ế.t thích hắn’

Bị người đàn ông khác …

20.

Gió mùa thu thổi vào má tôi.

Tôi không ngờ giải pháp của người này là "kéo tôi chạy đi”.

"Chắc chắn họ đã nhìn thấy lưng chúng ta."

"Thấy cũng mặc họ."

Cậu ấy trả lời không vững vàng.

Tôi nhìn chằm chằm vào cổ tay cậu ấy đang nắm, trùng hợp với một khoảnh khắc nào đó trong ký ức của tôi.

Thật không may, dù có nghĩ đến thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không thể hiểu được.

"Chúng ta thực sự đã gặp nhau ở đâu đúng không?"

Tôi hỏi lại câu hỏi này.

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào tôi và nheo mắt,

“Nếu cô cảm thấy rằng đã từng gặp qua thì cứ nghĩ như vậy đi.”

Thật mơ hồ.

Mặt trời lặn vạch ra một ranh giới rõ ràng giữa chúng tôi. Cậu ấy dừng lại, đút tay vào túi và nghiêng đầu nhìn tôi.

"Đợi tôi."

Vũ Khúc Đoạn Trường

"Sẽ không lâu nữa tôi sẽ kể cho cô mọi chuyện."

Đó giống như một buổi chiều bình thường, với một lời ước hẹn bình thường.

Vì thế không ai nghĩ tới.

Đến một lúc nào đó, nó sẽ trở thành một khoảng cách mà tôi với cậu ấy không thể vượt qua.

21.

Khi tôi về đến nhà.

Người đàn ông ngồi trên xe lăn đã làm hai việc.

Lấy chìa khóa của tôi, ném chúng đi.

Và tháo sim điện thoại ra rồi xả vào bồn cầu.

Tôi nhìn anh ấy một lúc lâu, gằn giọng từng chữ.

"Anh định làm gì vậy, anh trai?"

Tôi sợ cách anh ấy nhìn chằm chằm vào tôi, điều đó có nghĩa là anh ấy thậm chí không muốn phát điên.

"Tiểu Vu, về sau không cần phải đến trường nữa."

Ngón tay anh ấy gõ trên phần để tay của xe lăn.

"Em vào công ty đi."

"Từ giờ trở đi, anh sẽ dạy em."

Tôi cau mày với anh ấy.

"Em không..."

Trước khi nói xong, anh ấy điều chỉnh xe lăn quay người lại.

“Tiểu Vu, em không có quyền từ chối.”

Loading...