Không Thể Bán Mèo Nhỏ - Chương 19
Cập nhật lúc: 2024-08-18 01:39:31
Lượt xem: 85
Lúc đó đã là mười giờ rưỡi, họ chỉ còn mười phút để trò chuyện.
Sau lần An Cửu Cửu đích thân chọc thủng lớp giấy dán cửa mỏng tanh của An Hoài Mẫn trước mặt mọi người sống cùng tiểu khu, Vương San San đã tìm đến thành phố nơi ông ta làm việc và gặp được người phụ nữ đó. Cuộc gặp gỡ của họ diễn ra êm đềm hơn dự kiến. Người phụ nữ đó cũng là dân nơi khác tới thành phố này, đăng ký với một trung tâm môi giới việc làm ở đủ loại công việc, từ rửa bát, nhặt rau đến bảo mẫu, cứ có việc là làm. So về tuổi tác, cô ta trẻ hơn Vương San San, nhưng luận về nhan sắc lại không đẹp bằng.
Cô ta đang mang thai, lúc gặp Vương San San thì bụng đã to thấy rõ. Một người phụ nữ bốn mươi tuổi ôm bụng bầu, trên người mặc một bộ đồ bầu nhăn nhúm, ngay khi đụng mặt chính thất thì hoảng hốt giơ tay ôm bụng, một chữ cũng không nói ra được. Mãi sau đó, cô ta mới nói rằng lúc ban đầu mình không hề hay chuyện An Hoài Mẫn đã có gia đình, ở bên nhau ba năm, cô ta mới vô tình nhìn thấy bức hình chụp trong tiệc sinh nhật do An Cửu Cửu gửi tới trên điện thoại của ông ta, khi ấy mới biết ông ta không những đã có vợ mà còn có cả một cô con gái đã lớn bằng ngần đấy. Thế nhưng, cô ta chưa từng nghĩ tới chuyện rời xa An Hoài Mẫn, bởi vì bản thân cô ta không có cồn ăn việc làm ổn định, không có hộ khẩu thành phố, không nhà, không tiền. Cô ta cảm thấy bản thân mình không làm gì sai cả, ở bên An Hoài Mẫn đã mười năm chưa từng có con, mãi cho tới gần đây, khi ông ta bắt đầu suy tính tới việc mua một căn nhà ở nơi này, cô ta mới mang thai. Theo lý lẽ của cô ta thì cô ta cũng có sự hy sinh, không sinh con ở thời điểm đẹp nhất, tốt nhất. Nghe thật nực cười!
Cuối cùng, Vương San San không nói một câu nào dư thừa, một mình hẹn gặp An Hoài Mẫn, chủ động đề nghị ly hôn, con gái theo mẹ, căn nhà đang ở có thể bán theo giá thị trường, tiền bán được chia đôi mỗi người một nửa, trước khi An Cửu Cửu tốt nghiệp đại học, ông ta chỉ cần chu cấp đều đặn một tháng hai nghìn tệ là được, còn lại cái gì cũng không cần. Nói xong, bà lập tức trở về Vọng Thành, gọi điện về báo tin cho nhà ngoại ở quê, nói An Hoài Mẫn có bồ nhí bên ngoài, hiện đang mang thai, nói bà muốn ly hôn. Quê của bà nằm ở một làng chài nhỏ sống tách biệt sát bờ biển, xem chuyện đàn bà con gái bỏ chồng là chuyện lớn như trời sập, vậy nên bên nhà ngoại rất nhanh đã có người tới.
"Ông bà ngoại em tới à?", Trì Thác hỏi.
An Cửu Cửu lắc đầu: "Ông cậu của em, bảy mươi tuổi rồi còn ngồi tàu cả đêm tới đây. Đêm qua mẹ em nhận được cuộc gọi báo mà sợ tới mức hồn bay phách lạc."
Trì Thác: "... Ông cậu á?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-the-ban-meo-nho/chuong-19.html.]
"Nghe nói những chuyện như thế này nhất quyết phải là do ông cậu định đoạt mới được.". Tự An Cửu Cửu cũng thấy buồn cười: "Ông cậu nói sợ hai mẹ con em bị bắt nạt nên phải lặn lội tới đây một chuyến, nhất định phải giữ lại thể diện."
Câu nói kế tiếp cô nghẹn lại mãi chưa nói ra được. Ông cậu này của nhà cô có nết sống rất xuềnh xoàng, đi vệ sinh xong không xả nước, bạ đâu nhổ nước bọt ở đó, rượu ngày ba bữa, bữa ăn nào cũng phải năm mặn một canh.
Lần này mẹ cô bảo cô đi mua hoành thánh chắc chắn cũng là để cung phụng ông cậu này.
"Ly hôn ngoài đời thực chẳng giống trên ti vi chiếu một chút nào", cô nói, "Thật quá đáng sợ!"
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Trên ti vi, nam nữ khi ly hôn đều ăn mặc lịch sự xuất hiện trước tòa án, đóng dấu xác nhận ly hôn xong sẽ có thể đường ai nấy đi. Ấy thế mà ngoài đời thực, cảnh ly hôn của Vương San San lại là thức khuya dậy sớm cơm bưng nước rót hầu hạ ông cậu, bởi vì giấy chứng nhận bất động sản không có tên bà cho nên có được chia đôi tài sản hay không còn phụ thuộc vào lương tâm của nhà chồng, nếu lương tâm không đủ, chắc chắn sẽ phải lôi nhau ra tòa án. Bởi thế cho nên cô mới nói hiện thực đáng sợ hơn nhiều.
"Với lại...", An Cửu Cửu nói thêm, "Hai ngày trước em mới biết được, cha mẹ em vì yêu mà cưới đó."
Vương San San từng là một nhân viên trực tổng đài, được xem là có công ăn việc làm ổn định vào giữa những năm 1990. Sáu mươi phần trăm ngoại hình của An Cửu Cửu thừa hưởng từ mẹ, cho nên có thể khẳng định được Vương San San hồi con gái cũng rất đẹp, người theo đuổi không ít. Tòa nhà bà từng làm việc trước kia giờ đã trở thành một công ty chuyên kinh doanh điện thoại di động, bác bảo vệ già ở đó vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng năm đó rầm rộ tới mức nào, nói Vương San San khi ấy chính là mục tiêu theo đuổi của rất nhiều cậu trai trẻ, vào những buổi chiều tối mùa đông lạnh giá, một loạt những anh chàng đứng trước cổng công ty hầu hết đều là đợi Vương San San tan làm. Tới cuối cùng, An Hoài Mẫn là anh chàng may mắn lọt vào mắt xanh của người đẹp.
Sở dĩ An Hoài Mẫn được chọn là bởi một mặt, ông ta là dân bản địa, trông tuấn tú lại hành xử lịch sự, đứng đắn nhất, nghề nghiệp ổn định, mặt khác, ông ta là người đối xử với bà tốt nhất giữa một loạt người theo đuổi.