Không thể chạm vào - 9 (END)
Cập nhật lúc: 2024-10-14 12:01:30
Lượt xem: 383
23
Thẩm Tử Chu vốn định dẫn ta đi ngao du sơn thủy trong phần còn lại của cuộc đời, nhưng ta từ chối. "Thiếp không muốn lây bệnh cho người khác trong cuộc hành trình của mình."
Ta dùng khăn che miệng mũi nói, "Để ta ở lại với chàng, ở trong nhà là tốt rồi."
Thẩm Tử Chu nghe vậy đứng ở bên giường bất động một lúc lâu, trong mắt phảng phất có nước mắt.
Ngay cả khi chàng và Thanh nhi đã chăm sóc ta một cách cẩn thận, cơ thể của ta vẫn suy yếu từng ngày.
Ngày sắp qua đời ta phảng phất có dự cảm trong lòng, để cho hai người bọn họ không cần bận rộn nữa ta nói:
"Khụ, thiếp cả đời này không có gì tiếc nuối, có thể gặp chàng, có thể có cả đời hạnh phúc như vậy chính là chuyện thỏa mãn nhất đời thiếp rồi."
Ta mỉm cười nhìn về phía Tử Chu: "Sau khi ta rời đi, chàng phải thay ta sống thật tốt. Quầy thịt heo không mở được thì không mở, còn phải dạy Thanh nhi thật tốt, để cho con làm một người thiện lương."
Ta lại lấy ra cái khóa trường mệnh mà mẫu thân cho ta khi còn sống dưới gối ra, giao cho Thanh nhi: "Thanh nhi, để nó thay ta che chở con đi."
Ta nói xong và từ từ ngủ thiếp đi, Ta mơ hồ nghe thấy tiếng nức nở phụ tử bọn họ.
Ta muốn đứng dậy giúp bọn họ lau nước mắt, nhưng lại không thể động đậy thân thể, đành phải ở trong lòng an ủi bọn họ không cần bi thương như vậy.
Cuộc sống may mắn và bất hạnh của ta thực sự kết thúc tại giờ phút này.
24
Tên ta là Thẩm Thanh.
Sau khi mẫu thân ta qua đời, phụ thân ta dường như không còn cảm xúc, không buồn cũng không vui, chỉ là thường xuyên ngồi tiền định ở chỗ mẫu thân ta thường ngày uống trà.
Nhưng người rất quan tâm đến chuyện dạy bảo ta.
Phụ thân dạy ta Tứ Thư Ngũ Kinh, thơ và bài hát, cách đối xử với mọi người, nhưng người không bao giờ đề cập đến mẫu thân ta.
Sau đó đến năm ta mười sáu tuổi, một vị lão thần y đi ngao du khắp nơi tá túc tại Thanh Thành, thấy tính tình ta trầm ổn, trí nhớ tốt, liền muốn thu ta làm đồ đệ.
Phụ thân chỉ gật gật đầu, trầm giọng nói: "Nếu con thật sự có lòng cứu c.h.ế.t đỡ thương, thì hãy cùng vị lão sư phụ này học tập y thuật, nhớ kỹ không nên bỏ dở giữa chừng. Đây là bạc, đi ra ngoài nhớ chăm sóc bản thân. Con không cần phải lo lắng cho ta, sau khi con rời đi, ta sẽ đi Cửu Châu gặp bạn cũ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-the-cham-vao/9-end.html.]
Ta nhìn về phía khuôn mặt có chút già nua của phụ thân, biết được người muốn ta giúp những người bị bệnh giống như mẫu thân mà không cách nào cứu chữa.
Vì vậy, ta cáo từ phụ thân và bắt đầu bước vào một chặng đường dài của cuộc đời.
Ta đi theo lão thần y đi khám bệnh chung quanh, cũng nghe nói qua rất nhiều sự biến đổi của thế gian.
Hóa ra không phải tất cả phụ nữ đều có thể đọc thơ đọc sách, học nghi lễ từ nhỏ.
Những nỗ lực của họ sau khi kết hôn không phải lúc nào cũng đổi lại được sự bảo vệ chở che mà có thể là một gia đình thờ ơ hơn.
Trong lòng ta cảm thấy may mắn vì phụ mẫu dốc lòng dạy dỗ ta, càng muốn dùng sức mạnh của mình vì nữ tử làm cái gì đó.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Sau khi học thành y thuật, ta theo sư phụ định cư ở Giang Nam. Bằng cách thu phí khám chữa bệnh của người giàu, ta đã hợp tác với một tiểu thư thế gia ở địa phương để điều hành một trường học dạy chữ cho nữ tử.
Từ những lão bà đến một nữ nhi bảy tuổi. Có thể đọc thư của nam nhân trong gia đình đang chiếu đấu ở biên cương. Để đọc được những câu chuyện trong cuốn sách, họ ngồi trong trường học để đọc và viết.
Trong khoảng thời gian này không thiếu nam nhân cầu hôn ta, nhưng ta không quan tâm chuyện tình ái nam nữ, liền để cho sư phụ thay ta từ chối.
Phụ thân thỉnh thoảng gửi thư từ khắp nơi cho ta, sau khi đến thăm bạn bè cũ của mình, tâm trạng phụ thân dường như được cải thiện, nhưng ta biết rằng chứng trầm cảm của người đã ăn vào gốc rễ.
25
Khi tin dữ về cái c.h.ế.t của phụ thân ta ở Tây Bắc đến, ta đã ba mươi tuổi.
Hoàng Thượng rất đau buồn khi biết điều đó, an bài Lễ bộ thượng thư lo tang sự.
Ta vội vàng chạy về Thanh Thành, để đem phụ thân cùng mẫu thân hợp táng.
Rất nhiều người đã đến Tang lễ của phụ thân, có những đồng đội kề vai sát cánh với người, cũng có đồng liêu trong quan trường, tất cả đều mang đến sự chia buồn sâu sắc.
Sau khi cảm ơn bọn họ, ta lại nghĩ có lẽ phụ thân còn đang cao hứng cùng mẫu thân có thể gặp mặt nhau, các người cũng không cần vì phụ thân ta mà bi thương như thế.
Nhiều năm trôi qua, càng lớn tuổi ta càng phát hiện ra, mỗi lời nói và hành động của ta đều có bóng dáng của phụ mẫu mình.
Có lẽ cuộc sống của ta là sự tiếp nối tốt nhất của câu chuyện của họ.
Và khi ta qua đời ở tuổi 70, câu chuyện của họ đã thực sự kết thúc.
(--END--)