Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không thể vượt qua - 2

Cập nhật lúc: 2024-09-08 11:21:44
Lượt xem: 795

Chu Nghiễn Từ bị đẩy loạng choạng ngã xuống đất, một mình ôm tấm thảm nhìn thẳng vào tôi: “Giang Nam Diệc, cái mạng này của em là do bố em đổi lấy, tại sao em lại không sống?”

 

Câu nói này đè lên n.g.ự.c tôi như một tảng đá lớn, khiến tôi ngay lập tức ngừng kích động.

 

Tôi chỉ biết cụp mắt xuống, ôm lấy chân mình và thì thầm: “Anh đi đi, để tôi yên một lúc”.

 

Hắn nhìn tôi hồi lâu không nói một lời, đứng dậy rời đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Tôi ngồi thẫn thờ một lúc lâu mới tỉnh lại, định đứng dậy đi sang phòng bố mẹ xem nhưng lại quên mất mình không thể đi được và ngã mạnh xuống đất.

 

Nước mắt có lẽ đã cạn, nên dù rất đau, tôi cũng không khóc, cứ như vậy từng chút từng chút cố sức bò.

 

Leo lên tầng hai, vào phòng bố mẹ tôi.

 

Trên bàn trang điểm của mẹ đặt một túi hồ sơ rất rõ ràng, bên trong là giấy chứng nhận chuyển nhượng tài sản của tôi và một phong thư:

 

[Tiểu Diệc, mẹ rất mừng vì con có thể tỉnh lại.

 

Nhưng mẹ không đủ mạnh mẽ, không đủ can đảm để chờ đợi đến ngày hôm nay, mẹ xin lỗi con.

 

Mẹ còn nhớ từ nhỏ con đã rất thích chạy theo Tiểu Từ, nhưng Tiểu Từ vẫn luôn không để ý đến con, mẹ cũng cho rằng anh chàng này ng..u ngốc, ta vẫn luôn nghĩ giúp con tìm được một chàng trai tỏa sáng hơn.

 

Không ngờ là Tiểu Từ lại cùng mẹ chờ con tỉnh lại, chăm sóc cho con.

 

Cậu ấy quỳ xuống trước mặt mẹ và hứa sẽ bảo vệ con suốt đời nên mẹ đã chọn tin cậu ấy một lần

 

Tin rằng cậu ấy sẽ bảo vệ con.

 

Vì vậy, Tiểu Diệc, mẹ ích kỷ một lần, đi trước.

 

Bảo trọng nhé, mẹ sẽ mãi yêu con.]

 

Thư của mẹ thực sự rất ngắn, ngắn đến mức tôi có thể đọc lướt qua. Nhưng thư của mẹ cũng thực sự rất dài, dài đến nỗi cả đời tôi cũng không thể đọc hết được.

 

Nước mắt rơi xuống, tôi sợ hãi quay đầu đi, sợ lá thư bị ướt.

 

Sau đó, tôi lấy lá thư, nhìn bức ảnh gia đình trên bàn trang điểm rồi ngủ thiếp trên bàn cả đêm.

 

3

 

Tôi bị đánh thức bởi âm thanh háo vội vàng lên cầu thang.

 

Xoay người lại, liền thấy Chu Nghiễn Từ đang dựa vào cửa thở hổn hển: “Sao em lên được đây?”

 

Trán hắn ướt đẫm mồ hôi, hắn là tác phẩm thủ công Thượng đế đã thiên vị tạo ra, rạng rỡ và bất khả chiến bại.

 

Nhưng tôi không muốn chú ý đến hắn chút nào.

 

Nếu hắn không nói sẽ luôn bảo vệ tôi, có lẽ mẹ tôi sẽ vì lo lắng cho tôi mà kiên trì đến cùng.

 

Nếu mẹ tôi kiên trì đến ngày hôm nay thì liệu mọi chuyện có khác không?

 

Tôi không muốn hắn giả mù sa mưa mà quan tâm tôi, tôi chỉ muốn mẹ.

 

**(giả mù sa mưa:Giả chơi để làm thật, nhân cái cớ nhỏ mọn mà gây thành sự việc lớn.)**

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-the-vuot-qua/2.html.]

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Thế là tôi quay lại lần nữa.

 

Cẩn thận gấp lá thư lại nhét vào phong bì rồi cho vào túi đựng tài liệu.

 

Chu Nghiễn Từ đã đứng ở phía sau tôi: “Xin lỗi.”

 

Tôi chống bàn trang điểm, muốn lên giường nằm một lúc, nhưng lại chẳng còn chút sức lực nào, suýt nữa ngã xuống đất, Chu Nghiễn Từ đỡ tôi dậy: “Để anh đỡ em đi tắm rửa trước rồi xuống ăn sáng, xe lăn đã được đưa tới, lát nữa đi xem nhé?”

 

“Tôi muốn ngủ.” Tôi cúi đầu, không nhìn hắn.

 

“Được.” Chu Nghiễn Từ quay người định đưa tôi về phòng mình, tôi lại ngăn hắn lại, hắn sửng sốt một chút, đặt tôi lên giường của bố mẹ tôi.

 

Sự đau khổ và thương hại trong đôi mắt như sao ấy dường như sắp trào dâng.

 

Tôi kéo chăn phủ qua đầu rồi quay người lại, không muốn nhìn hắn nữa.

 

Khi tỉnh dậy, Chu Nghiễn Từ vẫn còn ở đó, ngồi trên ghế sô pha gần đó chơi máy tính.

 

Ánh đèn huỳnh quang chiếu vào mặt hắn, khiến hắn trông có vẻ lạnh lùng hơn một chút, đường quai hàm mịn màng và sắc bén khiến người nhìn không khỏi phân tâm.

 

Hắn nhanh chóng nhận ra tôi đã tỉnh: “Em đói không?”

 

Bụng tôi trống rỗng và cảm thấy khó chịu vô cùng nên tôi thành thật gật đầu.

 

Chu Nghiễn Từ bế tôi xuống giường, đưa tôi đi tắm rửa, sau đó bế tôi đặt trước bàn ăn.

 

Hắn hâm nóng lại bữa ăn đã chuẩn bị trước đó rồi bưng qua, cầm đũa cùng ăn với tôi.

 

Hóa ra hắn cũng chưa ăn gì và đang đợi tôi.

 

Đang ăn tôi dừng lại, nhưng không nói gì.

 

Sau khi thu dọn bát đĩa sau bữa ăn, Chu Nghiễn Từ bế tôi ra sân, đặt tôi lên chiếc xe lăn mới được đưa đến và đẩy tôi đi dạo.

 

Tôi cũng đã gặp mẹ của Chu Nghiễn Từ.

 

Tôi lễ phép chào: “Chào dì.”

 

Tâm trạng của tôi đã thay đổi rất nhiều, tôi không còn có thể giả vờ bước tới nắm tay thân thiết như người nhà với bà ấy như trước nữa.

 

Dì Chu cũng nhìn tôi với ánh mắt có chút xấu hổ: “Tiểu Diệc, tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi. Tối nay con có muốn đến nhà dì ăn tối không?”

 

“Cám ơn dì, không cần đâu.”

 

Dì Chu muốn nói gì đó với tôi để xoa dịu không khí ngượng ngùng, nhưng bị Chu Nghiễn Từ cắt ngang: “Được rồi, mẹ, con đưa cô ấy đi dạo.”

 

Nói xong hắn phớt lờ mẹ và đẩy xe đưa tôi lên đường núi, lang thang giữa rừng cây.

 

Tiếng chim hót líu lo trong trẻo khiến lòng người cảm thấy bình yên.

 

Nhưng tại sao dì Chu lại cảm thấy xấu hổ khi nhìn thấy tôi?

 

Có lẽ tôi đã thay đổi quá nhiều, không còn là mặt trời nhỏ nhiệt tình như lửa, mà thành một tia ma trơi sâu thẳm, lạnh lùng và đen tối.

 

Loading...