Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không thể vượt qua - 4

Cập nhật lúc: 2024-09-08 11:26:45
Lượt xem: 620

Dù có đuổi hay ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn cản được, giấc mơ lặp đi lặp lại. Nó như vận mệnh khóa chặt bố tôi, một khi ném ra đều đi vào cõi c..hết

 

Tôi hét lên điên cuồng.

 

Cho đến khi bị đánh thức.

 

Tôi thở hổn hển như người c..hết đuối, nhìn Chu Nghiễn Từ ướt đẫm trước mặt, rồi nhìn mình trần truồng, đẩy hắn ra, co rúm lại: “Anh có bệnh à!”

 

Sắc mặt Chu Nghiễn Từ vẫn tái nhợt, rõ ràng là đang sợ hãi, rồi thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ tôi lui về phía sau, nhéo mặt tôi nói: “Xin lỗi.”

 

Chút áy náy cũng không cảm nhận được.

 

6

 

Đúng như dự đoán, bảo mẫu mà tôi gọi cũng bị Chu Nghiễn Từ sa thải mà không nói một lời.

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

 

Tôi không giận hắn nhưng tôi và hắn đã chiến tranh lạnh suốt một ngày không nói chuyện với nhau.

 

Cuối cùng, không nhịn được nữa, lợi dụng chân tay không thoải mái ôm tôi vào lòng uy hiếp: “Giang Nam Diệc, đừng đẩy anh ra.”

 

Đôi mắt của hắn thật quyến rũ.

 

Tôi hừ một tiếng mà không phủ nhận.

 

Không biết từ khi nào Chu Nghiễn Từ trở nên mặt dày như vậy, cho dù thái độ của tôi có tệ đến đâu, lời nói của tôi có tệ đến đâu, hắn cũng chưa bao giờ phàn nàn gì cả, tự mình chăm sóc tôi.

 

Hắn khuyến khích tôi đứng dậy và học cách đi lại mỗi ngày.

 

Những lúc tôi nản lòng đến mức quỳ rạp trên mặt đất khóc, hắn không bao giờ lên tiếng, giống như quả bầu bị cưa đầu mà chỉ ngồi cạnh tôi, lặng lẽ lau nước mắt cho tôi.

 

Dần dần, tôi nhận ra mình đã chấp nhận số phận, chấp nhận người này sẽ mạnh mẽ xâm nhập vào thế giới hỗn loạn của tôi và cứu tôi bằng ánh sáng cuối cùng.

 

Không bao giờ nói xấu hắn nữa, cũng không đẩy hắn ra nữa.

 

Thậm chí hôm nay một mình tôi học đi, kích động ngồi trên sô pha, sống một ngày bằng một năm chờ hắn trở về, tôi phải chia sẻ niềm vui này với hắn.

 

Đã hơn ba tháng trôi qua, tôi không còn là kẻ thua cuộc luôn cần hắn lo lắng nữa.

 

Nhưng không biết tại sao, tôi đợi Chu Nghiễn Từ đến hừng đông mà hắn vẫn không đến.

 

Đây là lần đầu tiên trong ba tháng hắn không đến gặp tôi.

 

Tôi hơi buồn nhưng cũng không gọi điện, về phòng tắm rửa chải đầu rồi chạy vào bếp nướng bánh mì và hâm sữa.

 

Khi tôi cầm ly sữa vừa uống vừa đi về phía phòng ăn, cửa mở ra.

 

Chu Nghiễn Từ nhìn tôi thong thả đi lại liền hỏi: “Tiểu Diệc, em có thể đi được rồi?”

 

“Vâng.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-the-vuot-qua/4.html.]

“Tại sao em không nói với anh?”

 

“Sao tôi phải nói cho anh biết?” Tôi liếc nhìn hắn, giả vờ lạnh lùng rồi ngồi xuống ăn bánh mì.

 

Chu Nghiễn Từ hai mắt vừa xanh vừa đen, có vẻ mệt mỏi ngồi đối diện với tôi, cười một mình nói: “Đúng vậy.”

 

Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng tôi như bị một con d.a.o mềm mài nhọn, khó chịu vô cùng: “Không phải hôm qua anh đi đâu cũng không nói cho tôi biết sao?”

 

Tôi nghĩ tôi đã đủ rõ ràng.

 

Chu Nghiễn Từ chỉ dừng lại một chút, tiếp tục cụp mắt xuống: “Công ty có chuyện nên anh đã thức cả đêm.”

 

Người đàn ông này phản ứng chậm đến nỗi tôi đã nhét một miếng bánh mì vào miệng trước khi hắn kịp hiểu ý tôi, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Giang Nam Diệc, em… quan tâm đến anh à?”

 

Tôi liếc hắn một cái không tiếp lời, hắn liền nở nụ cười.

 

Nói thật Chu Nghiễn Từ có cười nhạo, cười lạnh, cười mỉa mai, cười hời hợt, nhưng hắn lại không có nụ cười dễ thương trước mắt này. Thấy vậy tim tôi như ngừng đập.

 

“Cả đêm hôm qua em đợi anh để nói với anh rằng chân em đã tốt hơn rồi, nhưng anh vẫn chưa về, nên em mới cư xử kỳ lạ.” Tôi nghiêng đầu không nhìn hắn, giải thích cho hắn biết nguyên nhân thái độ xấu của tôi.

 

Chu Nghiễn Từ vẫn im lặng, lúc tôi ngẩng đầu xem hắn bị làm sao thì phát hiện hắn đã đi tới trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng: “Sao em không gọi điện thoại.”

 

Tôi rúc vào trong n.g.ự.c hắn nói: “Hừ, trước đây anh luôn cúp máy, em cũng không muốn gọi cho anh.”

 

Hắn ôm tôi chặt hơn, như muốn hòa tan tôi: “Không như vậy nữa.”

 

“Không sao. Hôm nay anh đi làm về đi mua sắm với em nhé. Đã lâu rồi em chưa mua quần áo.”

 

“Được.”

 

Tôi đi lại vẫn rất vất vả, cho nên ở trong trung tâm thương mại là Chu Nghiễn Từ ôm tôi đi bộ, để cho tôi mượn chút lực trên người hắn.

 

Chúng tôi từ cửa hàng Dior đi ra đúng vào một góc đường, đối diện với hai cô gái nhỏ, một trong số đó trông giống hệt tôi.

 

Tôi nghĩ điều đó thật tuyệt vời nên nhìn chằm chằm vào cô ấy thêm vài lần nữa.

 

Cô gái nhìn thấy chúng tôi cũng giống như thấy ma, mắt trợn tròn.

 

Cô ấy trông kém vui tươi hơn tôi ngày xưa một chút, kém sắc sảo hơn tôi bây giờ một chút nhưng lại ngây thơ hơn tôi trong mọi khoảnh khắc và cô ấy xinh đẹp đến mức mọi người muốn che chở cô ấy.

 

Tôi mỉm cười với cô ấy.

 

Cô gái lúng túng gật đầu rồi kéo cô bạn thân chạy sang hướng khác.

 

Chu Nghiễn Từ hiển nhiên cũng nhìn thấy cô gái đó, nhìn chằm chằm bóng lưng người ta, thế nào cũng không hoàn hồn.

 

Cái nhìn này như một cái gai đ.â.m vào tim tôi, khiến tôi khó có thể làm ngơ: “Anh biết cô ấy à?”

 

“Không biết.” Chu Nghiễn Từ quay mặt đi, cười xoa đầu tôi: “Em đang nghĩ gì vậy?”

 

Bị hắn cắt ngang, tôi không nghĩ tới chuyện đó nữa.

Loading...