Không thể vượt qua - 6
Cập nhật lúc: 2024-09-08 11:27:31
Lượt xem: 840
Chỉ cần sống là tốt rồi, sống thành cái dạng gì, có ai để ý đâu.
Thời gian ban ngày ở nước R rất ngắn, người dân ở đây rất nhàn nhã và lười biếng, ngoài việc ngủ, tôi còn đọc sách hàng ngày, thỉnh thoảng đi dạo và cho chim bồ câu ăn.
Tôi đã không giao tiếp với ai hơn một năm và thực sự trở thành một người câm.
Nhưng rất tốt, rất yên tĩnh.
Chỉ là ban đêm sẽ rất đau khổ, bởi những cơn ác mộng đã lâu không làm phiền tôi lại dày vò tôi suốt đêm dài.
Những thanh thép đen sẽ không bao giờ xuyên qua tôi, nhưng chúng sẽ luôn g..iết c..hết những người tôi quan tâm.
Cho đến khi có một tên ngốc chuyển đến ở cạnh nhà tôi.
Ngày nào cậu ấy cũng gọi rất nhiều bạn bè đến nhà chơi, âm thanh không lớn nhưng đối với một người hay lo lắng như tôi, đó là cực hình.
Thế là tôi chịu đựng suốt ba ngày và gõ cửa nhà bên cạnh.
Người mở cửa là một anh chàng tuấn tú không mặc áo sơ mi, dáng người đẹp đẽ, nhìn có chút quen mắt.
“Chị mặc đồ ngủ?”
Haha
Tôi liếc nhìn sự hỗn loạn trong phòng khách của cậu ấy, nơi một nhóm người đang uống rượu và chơi game, trong mắt tôi hiện lên sự cảnh báo, anh chàng đẹp trai có đầu óc bất thường này hiểu rõ, vỗ trán nói: “Ồ, chị muốn chơi với chúng tôi à?”
Không hỏi thêm câu nào, cậu ấy kéo tôi vào và kéo tôi đến ghế sô pha.
“Oa, Lạc, tìm đâu ra một cô em xinh đẹp như vậy?” Trong phòng, một chàng trai Trung Quốc đẹp trai khác hét lên với cậu ấy.
Lúc đó tôi mới nhận ra những người trong phòng này đều là người Trung Quốc.
Có lẽ là tha hương cầu thực, có lẽ là chuyện cũ như một giấc mơ.
Lúc đó, tâm lo lắng của tôi đã dịu xuống và tôi không còn muốn rời đi nữa.
“À, là duyên phận. Chuyện dài lắm.” Lạc, người không thông minh lắm, tự nhiên đặt tay lên vai tôi và đưa cho tôi một ly rượu trống không.
Tôi đẩy tay cậu ấy ra, cầm lấy ly, tự mình rót nửa ly whisky rồi uống một cách chậm rãi, nghe họ kể chuyện và xem họ chơi game
Khi đến lượt tôi, tôi chỉ lắc đầu.
Lạc đột nhiên đến gần tôi như thể vừa khám phá ra một thế giới mới: “Chị mặc đồ ngủ, chị… câm à?”
Tôi liếc nhìn cậu ấy mà không nói gì, Lạc lại nâng ly rượu lên trước mặt tôi với vẻ xin lỗi, uống cạn ly rượu một hớp: “Xin lỗi chị.”
Tôi đã cười.
Lạc này tuy rất ngốc nghếch nhưng quả thực là một chàng trai tốt với tấm lòng ngay thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-the-vuot-qua/6.html.]
Cuộc sống có lẽ thật tuyệt vời.
Một tiếng gõ cửa lúc đêm khuya đã mở ra một chương mới trong cuộc đời tôi.
Tôi bắt đầu chơi với nhóm của Lạc như một người câm.
Họ trẻ trung, năng động và tốt bụng.
Họ đưa tôi đi xem cực quang, đi câu cá trên băng và leo lên những ngọn núi phủ đầy tuyết. Tôi đã nghe họ hát rất nhiều làn điệu dân ca của nước R và nghe được nhiều điều mới lạ. Cuộc sống dường như đã tìm ra một cách mới để phá vỡ nó.
Lạc và những người khác lên kế hoạch cho chuyến đi đến nước M.
Ở Thung lũng, tôi vô tình bị bong gân chân, Lạc cõng tôi trên lưng và nói chuyện với tôi, một người “câm”: “Chị, chị câm bẩm sinh à?”
Cậu ấy đã hỏi tôi câu hỏi này hơn trăm lần, nếu tôi thực sự câm lặng, có lẽ tôi sẽ tức giận đến mức mất đi sự im lặng.
Tôi lắc ngón tay.
“Tôi chỉ không muốn nói chuyện.”
“Cái gì?” Lạc vô thức hỏi tôi, rồi hét lên như thể được kết nối được gì đó la lớn: “Mẹ kiếp!”
Mọi người quay lại nhìn hai chúng tôi: “Lạc, sao cậu điên thế? Cõng chị Giang trên lưng kích động như vậy sao? Chị ấy có phải vợ của cậu đâu.”
Lỗ tai Lạc đỏ bừng, cậu ấy mắng bọn họ, rồi quay đầu lén lút nhìn tôi: “Chị, em nhất định sẽ giữ bí mật. Có trời biết, chị biết là em biết.”
“Một người Trung Quốc nửa vời như cậu vẫn nói điều này sao?”
“Chị, đừng coi thường em.”
Có vẻ như từ khi nói chuyện với Lạc, mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng thân thiết hơn.
Tôi dần biết được trái tim nhạy cảm, dịu dàng bên dưới tâm hồn ngây thơ của cậu ấy.
Cậu ấy cũng dần biết được quá khứ u ám không ánh sáng của tôi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi, ít nhất thì cuối cùng tôi cũng sẵn sàng nói chuyện với mọi người.
Chúng tôi cùng đứng trên sân thượng nhà Lạc uống rượu và ngắm sao, Lạc trầm giọng hỏi tôi: “Trước đây chị không có giấc mơ nào sao?”
Tôi thản nhiên cụng ly với Lạc, nhấp một ngụm rượu: “Ừ, đương nhiên vì tôi là sinh viên y khoa nên muốn chữa bệnh và cứu người, đáng tiếc sau đó không thể nhìn thấy m..áu, nào dám làm bác sĩ chứ?”
Lạc chớp mắt nhìn tôi hai cái, chỉ vào tòa nhà cao xa xa: “Đó là bệnh viện do gia đình em điều hành, em có thể đưa chị đến đó học với giáo sư. Về phần lên bàn mổ cứu người, chị có thể từ từ, học cả đời cũng không sao, ít nhất cách giấc mơ của mình gần một chút.”
Lòng tôi chợt run lên, tôi cụp mắt xuống mỉm cười: “Được rồi, cảm ơn cậu trước.”
“Hai người đang thì thầm cái gì vậy? Mau tới trò chơi đi, Shirley tìm được trò một chơi mới rồi!” Có người lớn tiếng gọi chúng tôi, tôi còn chưa kịp hỏi Lạc ước mơ của cậu ấy là gì.
Nhưng Lạc quả thực là thuộc trường phái người hành động, sáng sớm hôm sau đột nhiên xông vào nhà tôi như một tên cướp, bắt tôi tắm rửa dọn dẹp rồi chở tôi đến bệnh viện cùng với sơ yếu lý lịch.
Tôi đã được một giáo sư thần kinh học rất giỏi nhận vào.