KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 01
Cập nhật lúc: 2024-06-10 12:24:07
Lượt xem: 1,932
1
Lúc tỉnh lại, ta đang cướp đoạt một cái màn thầu chay với tỳ nữ.
"Đây là của ta, không được phép cướp!"
"Nói bậy, rõ ràng là ta nhìn thấy trước!"
"Ta nhặt được trong hoa viên trước!"
"Ta nhìn thấy trước!"
Ta và tỳ nữ cãi nhau đến mức mặt đỏ tới mang tai, hai đôi tay nắm lấy màn thầu, không ai chịu nhường ai.
Hạ nhân thấp kém nhất, thường xuyên ăn không no bụng.
Bụng của ta đói đến mức réo ùng ục rồi.
Hôm nay các chủ tử ăn ngon uống sướng, tiện tay ném màn thầu chay cho chó ăn, chó không ăn, ngoắt ngoắt cái đuôi chạy đi.
Ta và một tỳ nữ quét dọn khác đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng, nhìn thấy màn thầu thì ánh mắt sáng lên, vội vàng xông lên cướp, gây ra cãi lộn.
Tỷ tỷ Tư Mẫn nghe thấy động tĩnh đi tới, thấy dáng vẻ ta và tỳ nữ giương nanh múa vuốt, cau mày nói: "Tư Lan, đừng ầm ĩ nữa, chỉ là một cái màn thầu mà thôi, cho nàng đi."
Ta không cam tâm: "Muội nhìn thấy trước, cũng là muội lấy được tới tay trước, dựa vào đâu mà phải tặng cho nàng?"
Tỳ nữ nhân lúc ta nói chuyện mà dùng sức cướp đoạt, ta vội vàng đẩy nàng một cái, tỳ nữ ngã xuống đất, điên cuồng khóc rống lên, vừa khóc vừa kêu đói.
Ta không để ý tới nàng, mình cũng sắp c.h.ế.t đói rồi, nào còn có dư cho người khác?
Hơn nữa, rõ ràng là ta lấy được cái màn thầu kia trước, tỳ nữ lại muốn cướp đoạt với ta, ta không đồng ý đâu!
Ta bẻ màn thầu thành hai nửa, đưa một nửa cho tỷ tỷ, vui vẻ nói: "Tỷ, ăn nhanh đi!"
Tỷ tỷ nhíu mày chặt hơn, nàng ta nhận màn thầu, do dự nhìn qua tỳ nữ đang thút thít trên mặt đất.
Ta cầm nửa cái màn thầu muốn cắn, một cái tay vươn qua, cướp lấy màn thầu trong miệng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-then-luong-tam/chuong-01.html.]
Ta ngạc nhiên nhìn về phía Tư Mẫn: "Tỷ tỷ?"
Tư Mẫn không thèm nhìn ta, đưa màn thầu cho tỳ nữ trên đất, nói: "Đừng khóc nữa, cầm lấy ăn đi."
"Tạ ơn Tư tỷ tỷ! Tư tỷ tỷ thật sự là người lương thiện!"
Tỳ nữ vui mừng phấn khởi nhận lấy, hung ác lườm ta một chút, ôm màn thầu ăn ngấu nghiến.
Nhìn qua cảnh tượng này, ta rơi vào hoảng hốt.
2
Trong đầu, trí nhớ của kiếp trước dập dờn như thủy triều.
Ta và Tư Mẫn đều là nữ nhi của phủ Trường Bình Hầu.
Tư Mẫn là đích, ta là thứ.
Di nương qua đời từ rất sớm, bởi vì ngày sinh tháng đẻ của ta may mắn nên được nuôi dưỡng dưới gối của tổ mẫu, trong một đám tỷ muội thì cũng có địa vị không thấp.
Nhưng ta biết rõ mình có trọng lượng bao nhiêu, cho nên chăm chỉ lấy lòng tổ mẫu, đích mẫu, duy trì địa vị trong nhà của mình.
Tỷ tỷ Tư Mẫn sinh ra đã cao quý, cũng không cần làm cái gì, tất cả đồ tốt đều sẽ được đưa đến trước gót chân nàng ta.
Một lần cho cá ăn trong hoa viên, nhìn cá chép phía dưới chen lấn tranh nhau, tỷ tỷ lắc đầu thở dài: "Không cần tranh đoạt? Tranh giành quá mức, khiến người ta chán ghét."
Dứt lời thì ném thức ăn cho cá ra phía sau, để cá không chen vào được cũng được ăn.
Hành động đó của nàng ta khiến các phu nhân, quý nữ đi cùng rất tán thưởng, khen nàng ta không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh không đoạt.
Nàng ta cũng giống như lời người khác khen mình, chưa từng tranh đấu với ai, lạnh nhạt với mọi chuyện.
Nhưng mà, nàng ta lạnh nhạt, vậy chuyện tranh đấu lại rơi vào trên người ta và các vị thứ tỷ muội.
Đích mẫu đã sớm hạ nhiệm vụ cho chúng ta.