KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 03
Cập nhật lúc: 2024-06-10 12:25:53
Lượt xem: 1,762
Bây giờ ở phủ Quốc Công, chúng ta không có hậu trường, chỉ yên tĩnh chờ đợi không làm gì cả, hoàn toàn là tự tìm đường chết.
"Chúng ta phải tin tưởng Thế Tử." Nàng ta kiên trì nói.
"Tỷ tỷ cứu ta..."
Ta bị kéo đi nhốt vào kho củi, ngày nào cũng cầu nguyện nàng ta có thể cứu ta.
Nhưng mà nàng ta vẫn lạnh nhạt hờ hững, hoàn toàn không ra tay.
Cuối cùng, ta bị định tội, đánh một trăm gậy, còn chưa đánh xong đã tắt thở.
Sau khi ta chết, tỷ tỷ bị bệnh.
Cuối cùng Thế Tử cũng bộc phát lòng tốt điều tra chân tướng, phát hiện ta bị oan, trách phu nhân Thế Tử, càng thêm yêu thương tỷ tỷ.
Chuyện về sau thì ta không biết...
Không ngờ ta lại trùng sinh!
3
Kiếp trước, sau khi Tư Mẫn cướp màn thầu cho tỳ nữ, ta nể mặt nàng ta mà nhẫn nhịn.
Ký ức quay lại, ta mạnh mẽ đẩy Tư Mẫn ra, vọt tới trước mặt tỳ nữ ăn như hổ đói, cướp nửa cái màn thầu lại, cắn từng miếng to.
Tư Mẫn loạng choạng đứng vững, răn dạy: "Tư Lan, muội làm cái gì thế?"
Ta không nói lời nào, ăn hết màn thầu, cười nói: "Tỷ tỷ, từ hôm nay trở đi, tỷ tự tới phòng bếp tranh đồ ăn đi."
Đồ ăn của đám hạ nhân có thời gian, vị trí xác định, mỗi người được định lượng một bát cơm thô, đồ ăn được đặt trong mấy cái chậu lớn, đi muộn sẽ không còn gì ăn, cho nên nhất định phải nhanh chóng đi cướp.
Tỷ tỷ không thích tình cảnh đám hạ nhân tụ tập tranh đoạt thức ăn, lần nào cũng là ta gắp thức ăn cho nàng ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-then-luong-tam/chuong-03.html.]
Nếu như nàng ta ăn không đủ no, ta còn chia một chút cơm thô cho nàng ta.
Vì để nàng ta an tâm, ta nói: "Tỷ tỷ ăn đi, ta no rồi."
Nàng ta lập tức yên tâm thoải mái ăn hết thức ăn của ta.
Chưa từng nghĩ, phần cơm của nàng ta cũng không đủ cho một mình nàng ta ăn, ta lại còn chia phần của mình cho nàng ta, sao ta có thể không đói bụng được.
Nhớ lại, mình đúng là đồ đần, tên ngốc!
Bây giờ, tuyệt đối không thể nuông chiều nàng ta nữa!
Ta lại muốn xem xem, lúc nàng ta ngày nào cũng ăn không no, còn có thể không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh không đoạt nữa hay không.
Có thể sảng khoái chia màn thầu mà ta vất vả cướp được từ miệng chó cho tỳ nữ khác, để người khác khen ngợi nàng ta lương thiện nữa hay không.
Vừa ăn màn thầu xong, ma ma quản sự đi tới, nhìn thấy chúng ta tụ tập, gầm thét lên: "Lại đang lười biếng à?"
Chúng ta vội vàng tan tác như chim muông.
Ta và tỳ nữ tiếp tục quét dọn đình viện, Tư Mẫn phụ trách múc nước tưới hoa.
Múc nước tưới hoa là việc tốn sức, Tư Mẫn nhanh chóng mệt mỏi thở gấp phì phò.
Nhưng mà tính cách nàng ta kiêu ngạo, tuyệt đối không chủ động cầu xin người khác giúp đỡ, lần nào cũng là ta thấy nàng ta chịu khổ mà chủ động tiến lên giúp đỡ.
Hôm nay, ta quét dọn xong đình viện, thấy ma ma quản sự không ở đây, bèn chạy đến đình nghỉ mát gần đó nghỉ ngơi.
Tỳ nữ ăn nửa cái màn thầu của ta, tên là Lưu Xuân Hoa, thấy ta nhàn nhã như thế thì ngứa mắt, mắng: "Không thấy Tư Mẫn mệt như vậy sao? Ngươi là muội muội của nàng, sao không giúp một tay?"
Ta cười lạnh một tiếng, ngước mí mắt: "Không nhìn nổi à, vậy ngươi giúp nàng đi."
Lưu Xuân Hoa dậm chân một cái, thấy không sai khiến được ta, liền hờn dỗi chạy đến trước mặt Tư Mẫn nói: "Để ta múc nước thay ngươi, cám ơn ngươi đã chia cho ta nửa cái màn thầu."