KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-06-10 12:37:16
Lượt xem: 1,687
Ta chỉ đồng ý mang nàng ta vào nội viện làm việc, ta làm được rồi, vậy coi như đã hoàn thành thỏa thuận tiền hàng hai bên.
Lúc đi ra từ trong phòng ma ma trùng hợp gặp được Dương Sinh.
Nghĩ đến chuyện Tư Mẫn dùng tiền của hắn ta đi gặp nam nhân khác, lập tức cảm thấy đầu người này xanh lè (đội mũ xanh ám chỉ việc bị cắm sừng).
Dương Sinh nhìn ta khó hiểu: “Sao thế? Trên đầu ta có cái gì à."
Ta nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy ngươi đội mũ chắc hẳn rất hợp."
Qua một cái chớp mắt, đã đến ngày thọ yến.
Ta và Tư Mẫn được ma ma quản sự điều vào nội viện giúp đỡ, bởi vì là nha hoàn tam đẳng nên không được lại gần quý nhân, bị phái tới phòng bếp phía sau rửa chén.
Chén dĩa chồng chất như núi nhỏ, hai chúng ta rửa đến đau lưng, không ngừng nghỉ một khắc nào.
Cứ tiếp tục như thế, đừng nói là đi gặp Thế Tử, đi ra khỏi phòng bếp cũng khó khăn.
"Tư Lan, sao chúng ta lại hỗ trợ ở phòng bếp chứ?" Tư Mẫn hỏi.
Ta ngước mí mắt lên: "Tỷ, ngươi muốn ta nhờ cậy ma ma điều người vào nội viện làm việc, giờ không phải đã vào rồi sao?"
Tư Mẫn cắn môi: "Ta cho rằng, có thể bưng chén đĩa..."
Ta bật cười: "Tỷ, tỷ đã từng làm tiểu thư, cũng từng làm nha hoàn, tỳ nữ tam đẳng sao có thể bưng chén đĩa trước mặt khách nhân?"
Tư Mẫn không nói gì, dường như hơi ấm ức, nhưng nhịn lại một chút, không tiếp tục dây dưa, rộng lượng nói: "Thôi, dù sao muội cũng là muội muội ta, lần này coi như xong, ta không tính toán với muội."
Nàng ta nhỏ giọng nói một câu, tiếp tục rửa chén.
Đây là trách ta sao?
"Tư Mẫn, nói cho rõ ràng ra, cái gì gọi là không tính toán với ta?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-then-luong-tam/chuong-10.html.]
Ta trực tiếp ném bát: "Tỷ muốn ta nhờ cậy ma ma, sắp xếp tỷ tiến vào nội viện hỗ trợ, ta đồng ý, cũng đã làm được. Tỷ lại không nói mình muốn tới phía trước rửa chén đĩa, chỉ cần tỷ nói, ta cũng không thể nào đồng ý! Chẳng lẽ tỷ cho ta ít tiền thì ta nên chuẩn bị tốt mọi thứ, đưa tỷ tới chỗ các tỳ nữ nhị đẳng kia rửa chén đĩa sao? Tỷ cảm thấy ta có thể làm được à? Tỷ quá coi trọng ta rồi!"
Ta cũng không hạ giọng, những người khác nhao nhao nhìn qua.
Sắc mặt Tư Mẫn đỏ lên, vội vàng nói: "Ta, ta không trách muội..."
Hừ nhẹ một tiếng, ta ngồi xuống tiếp tục rửa chén.
Tư Mẫn nén nước mắt, rất giống như chịu ấm ức to lớn.
Nhưng ở đây không có nam nhân, mọi người lại bận rộn nhiều việc, không ai để ý đến nàng ta.
Chúng ta bận rộn từ sớm đến muộn, hoàn toàn không rảnh rỗi chút nào.
Thấy yến hội sắp kết thúc, cuối cùng Tư Mẫn cũng gấp, hạ mình cầu xin ta: "Tư Lan, ta đau bụng, muội rửa chén giúp ta có được không?"
Ta biết tâm tư của nàng ta, cười nói: "Được."
Nàng ta chưa kịp vui mừng, ta lại nói: "Nhưng phải đưa tiền, mười đồng."
Nàng ta cứng họng, ánh mắt không dám tin.
"Không đưa thì thôi, tự mình rửa số còn lại." Ta không thèm nhấc đầu lên.
"Muội, sao cả người muội đều là hơi tiền như thế?" Nàng ta ấm ức dậm chân.
Ha ha.
Vì tiền đồ của mình, nàng ta có thể thông đồng với nam nhân, dùng tiền của nam nhân để tìm cơ hội đến nội viện hỗ trợ, chỉ vì để gặp Thế Tử một lần.
Hoàn toàn phá hủy hình tượng không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh quyền thế của nàng ta.
Kiếp trước ta thu xếp thay nàng ta, nàng ta thấy c.h.ế.t không cứu, được coi là gì?