KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 18
Cập nhật lúc: 2024-06-10 12:42:59
Lượt xem: 1,296
"Ngươi nói xem hôm qua ngươi ở đâu?"
"Hôm qua nô tỳ nghỉ phép, vẫn luôn ở trong phòng... Đúng rồi, giữa chừng có đi tới vườn hoa đi dạo, đại khái khoảng một canh giờ." Ta nói.
"Có nhân chứng không?"
"Có!" Ta vội vàng nói: "Tỷ muội trong phòng nhìn thấy ta ở phòng, về phần vườn hoa, Tư Mẫn có thấy."
Ta ở trong phòng có nhân chứng, nhưng trên đường đi đến vườn hoa, chỉ có Tư Mẫn nhìn thấy, chúng ta còn nhìn nhau.
Nhưng mà Tư Mẫn lại nói: "Nô tỳ không thấy."
10
Ta không thể tin nhìn nàng ta: "Tư Mẫn, vì sao tỷ lại nói dối?"
Nàng ta vô cảm nói: "Không thấy chính là không thấy."
Coi như không rửa sạch được hiềm nghi.
"Kéo xuống đánh chết!" Bà tử nói.
"Phu nhân minh giám!" Ta trong khó ló cái khôn, quỳ đến trước mặt phu nhân Quốc Công, ngẩng đầu lên để bà ấy thấy rõ mặt của ta: "Phu nhân, ngài còn nhớ nô tỳ không? Nô tỳ đã từng là nữ nhi của Trường Bình Hầu phủ"
Nhìn qua bó đuốc, phu nhân quan sát ta hồi lâu, cuối cùng cũng có ấn tượng.
Ta chỉ vào Tư Mẫn bên cạnh nói: "Ngài nhìn nàng một cái xem, nàng là tỷ tỷ Tư Mẫn của ta!"
Phu nhân Quốc Công kinh hãi, cuối cùng cũng nhìn rõ mặt Tư Mẫn.
Tư Mẫn cũng khẩn trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-then-luong-tam/chuong-18.html.]
"Phu nhân, tỷ tỷ Tư Mẫn có đức độ, không có mưu cầu cao đối với cuộc sống, không tranh quyền thế, ngài tận mắt thấy nàng, biết nhân phẩm của nàng. Nô tỳ dưới sự hun đúc của tỷ tỷ, cũng hiểu được rất nhiều đạo lý, trước kia xuất thân phú quý, bây giờ lưu lạc làm nô, nhưng cũng ghi nhớ lời Thánh Nhân dạy bảo, ghi nhớ lời tỷ tỷ dạy bảo, không dám làm chuyện trộm cắp, xin phu nhân minh xét!"
Vì để thoát tội, ta hung hăng khen Tư Mẫn.
Lúc trước phu nhân Quốc Công rất tán thưởng Tư Mẫn, không thì cũng sẽ không chọn nàng ta làm thê tử của con mình.
"Vậy mà lại là các ngươi!" Phu nhân do dự một chút, dặn dò ma ma thẩm tra cẩn thận, cũng cảnh cáo người trong viện, không được truyền chuyện hôm nay ra ngoài.
Ta coi như trốn được qua một kiếp.
Dưới một lượt uy h.i.ế.p dụ dỗ, hai ngày sau đã điều tra rõ ràng chân tướng.
Thì ra là có một tỳ nữ vào khố phòng hỗ trợ trộm đồ, thấy sự việc đã bại lộ, cầu cứu tỷ muội tốt.
Tỷ muội tốt ở cùng phòng với ta, biết ta đã từng đi qua khố phòng, nhân lúc ta đi dạo vườn hoa lén tiến vào, ném trâm ngọc xuống đáy giường của ta, vu oan giá họa.
Nếu như theo cách xử lý bình thường, tìm được đồ vật, chủ tử lười tra xét cẩn thận, bắt người đánh c.h.ế.t là các nàng có thể lừa dối qua ải.
Lại không ngờ ta hết sức xảo trá, trong lúc mấu chốt tự báo thân phận, khiến phu nhân tra rõ, lúc này mới làm rõ chân tướng.
Xong chuyện, ta được thả ra, ngay lập tức đi tìm Tư Mẫn tính sổ.
"Tư Mẫn, vì sao lúc trước nói không gặp ta ở vườn hoa?"
Tư Mẫn có hơi xấu hổ, liên tục phủ nhận là không thấy.
Sau khi ta liệt kê sự thật, nàng không giả vờ được nữa, cau mày nói: "Ai kêu trước đó ngươi nhục nhã ta? Ngươi có mùng một, ta không thể có mười lăm sao?"
Ta tức đến bật cười: "Trước đó ngươi bị bệnh chịu khổ, đều do tự mình chuốc lấy, không phải ta vu oan hãm hại! Ngươi nợ tiền của ta, ta tìm ngươi đòi, đạo lý đương nhiên! Ta chỉ không giúp ngươi, cũng chưa từng hại ngươi, nhưng bây giờ vì để hại ta mà ngươi không tiếc làm chứng giả!"
Tư Mẫn: "Nói dễ nghe thì ngươi đòi tiền khi ta khó khăn nhất, không cho ta chăn mền, chính là nhìn ta chết. Đều là lỗi của ngươi, ta bây giờ chỉ là lấy đạo của người trị lại người thôi!"