Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHÔNG THẸN LƯƠNG TÂM - Chương 25

Cập nhật lúc: 2024-06-10 19:49:42
Lượt xem: 1,294

Ngày hôm đó, ta dẫn theo tỳ nữ đi ra ngoài, một bóng dáng bỗng nhiên chặn trước mặt ta: "Tư Lan, muội muội tốt, mau cứu ta!"

 

Ta nhìn chằm chằm, người trước mặt là Tư Mẫn, nàng ta bẩn thỉu, vẻ mặt kinh hoàng, trên mặt còn có một vết sẹo.

 

Nàng ta bây giờ, cũng không thấy được chút dáng vẻ không tranh không đoạt, cao quý bức người như lúc trước nữa.

 

"Tư Mẫn, sao ngươi lại biến thành như này?" Ta hơi giật mình.

 

"Bọn họ muốn hại chết ta!" Tư Mẫn nghẹn ngào khóc rống: "Phu nhân Thế Tử là ả độc phụ, lại hủy mặt của ta, nếu ta còn tiếp tục ở phủ Quốc Công, ta sẽ chết!"

 

Ta cười cười: "Không đâu, nể mặt Hầu phủ, bọn họ sẽ không g.i.ế.c ngươi."

 

"Không không không, bọn họ sợ bại lộ chuyện ngược đãi ta, muốn chơi c.h.ế.t ta!" Tư Mẫn liều mạng lắc đầu: "Tư Lan, trước kia là ta không đúng, cầu xin muội giúp đỡ chút đi!"

 

Nàng ta quỳ trên mặt đất dập đầu bộp bộp với ta.

 

Ta thấy người xung quanh nhìn qua, bèn dẫn nàng ta vào phủ.

 

Mới dẫn vào không bao lâu, Thế Tử và phu nhân Thế Tử đã chạy tới Hầu phủ, hai người đều khẩn trương.

 

Tình cảm của Thế Tử và phu nhân cũng không tốt bao nhiêu, nhưng mà vợ chồng là một thể, bọn họ chắc chắn phải bảo vệ lẫn nhau.

 

Tư Mẫn thấp thỏm lo âu.

 

Phụ thân trở về.

 

Tư Mẫn lập tức nhào tới gào khóc lớn: "Cha! Mau cứu nữ nhi!"

 

Phụ thân nhíu mày.

 

Ta đã nói cho ông ấy chuyện Tư Mẫn đã làm, bao gồm cả chuyện nàng ta nương thân cho hạ nhân, dùng hết tâm sức thông đồng với Thế Tử làm thông phòng, phụ thân đã sớm chán ghét nàng ta.

 

"Ta muốn về Hầu phủ, người phủ Quốc Công ngược đãi ta, muốn hại chết ta!" Nàng ta chỉ vào phu nhân Thế Tử kêu to.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-then-luong-tam/chuong-25.html.]

 

Sắc mặt phu nhân Thế Tử tái nhợt.

 

Ta tiến lên một bước nói: "Tỷ tỷ, tỷ chớ nói nhảm, lúc trước ta cũng ở phủ Quốc Công làm tỳ nữ, tận mắt thấy phu nhân Thế Tử đối xử với tỷ rất tốt, phu nhân Quốc Công cũng đối xử với tỷ như nữ nhi, vì sao tỷ lại ngậm m.á.u phun người?"

 

"Cái gì?" Tư Mẫn sững sờ, quay đầu nhìn ta không thể tin được.

 

Phu nhân Thế Tử kinh ngạc, liếc nhìn ta, nói: "Đúng thế, ta vẫn luôn đối xử với Tư Mẫn như muội muội ruột, sao dám ngược đãi nàng?"

 

Thế Tử không nói lời nào.

 

Tư Mẫn khẩn trương luống cuống, chỉ vết sẹo trên mặt mình: "Cha, đừng nghe bọn họ nói bậy, nhìn mặt của ta một cái đi, chính là bị hại ở phủ Quốc Công!"

 

Ta nói: "Đây không phải là vết sẹo do tỷ tay chân vụng về ngã trong hoa viên sao?"

 

Tư Mẫn mở to hai mắt.

 

Ta cười nói: "Tỷ quên rồi à? Lúc trước, hôm trâm ngọc của phu nhân Thế Tử bị trộm, ta đúng lúc đi vườn hoa nhìn thấy tỷ tỷ, tỷ tỷ không cẩn thận ngã sấp xuống, ngã vào trên sừng nhọn, chảy thật nhiều máu."

 

"Ngươi nói bậy!" Toàn thân Tư Mẫn run rẩy.

 

Ta tiếp tục nói: "Bởi vì tỷ tỷ bị thương, tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, cũng không thấy ta tới, đến mức khi phu nhân Quốc Công tra án, tỷ vẫn luôn chắc chắn chưa từng thấy ta, suýt chút hại ta đấy."

 

Bờ môi Tư Mẫn run rẩy: "Ngươi... Ngươi đang trả thù ta?"

 

Ta lắc đầu: "Tỷ tỷ, là do ta không muốn thấy tỷ đổi trắng thay đen, bôi đen phủ Quốc Công thôi."

 

Tư Mẫn không tiếp tục tranh luận với ta nữa, bổ nhào vào dưới chân phụ thân: "Cha, người mau cứu nữ nhi!"

 

Phụ thân nhìn nàng ta, nhíu chặt mày.

 

Tư Mẫn bây giờ khác quá xa Tư Mẫn trong trí nhớ!

 

Loading...