Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Không trân trọng - Phần 1

Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:05:11
Lượt xem: 717

1

 

Tống Từ với tôi là bạn thời thơ ấu. Hai năm trước anh ta dắt tôi về gặp bố mẹ. Tôi còn nhớ rõ ngày hôm đó rất đẹp trời, cây dành dành do mẹ Tống Từ trồng đang đ.â.m chồi nảy lộc, cả phòng khách tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng tươi mát.

 

"Bọn con sẽ làm đám cưới."

 

Mẹ của Tống Từ rất vui mừng, tôi là đứa trẻ lớn lên trước mắt bà. Mẹ của Tống Từ và mẹ tôi là bạn tốt mấy chục năm nay, thậm chí họ còn đặt tên con của nhau theo cặp, tôi là Đường Thi. Tên anh ta là Tống Từ.

 

"Dì biết cháu là người có thể làm cho Tống Từ thoải mái khi ở bên cạnh, Thi Thi."

 

Tôi có thể làm được gì cho anh ta?

 

Chúng tôi là thanh mai trúc mãi, mọi người đều ghen tị với chúng tôi. Tuy nhiên, Tống Từ không hề yêu tôi chút nào.

 

Tôi hít một hơi thật sâu, và tất cả những gì tôi có thể thấy là sự phóng túng trên khuôn mặt điềm tĩnh của Tống Từ.

 

Người nằm bên cạnh cựa mình, Tống Từ cẩn thận kéo chăn đắp cho cô ấy. Nhìn anh ta đang nở nụ cười, ánh mắt như gió xuân tháng ba mà lòng tôi tràn ngập mùa đông lạnh giá.

 

Sự mơ hồ kéo dài trong không khí khiến tôi phát ốm, và tôi quay lưng rời khỏi nhà.

 

Tống Từ không đuổi theo tôi ra ngoài. Tôi ngồi ở quán cà phê gần nhà cả tiếng đồng hồ, người phục vụ hỏi tôi: "Chị gì ơi, cà phê nguội rồi, chị không muốn uống sao?"

 

Tôi vuốt mặt, nhận thấy nước mắt mình còn lạnh hơn cả cốc cà phê kia.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Điện thoại có thông báo, tôi ngẩng đầu lên, trong nước mắt mờ mờ nhìn thấy người gửi tin nhắn là Tống Từ.

 

"Khi nào thì em về? Cô ấy đi rồi."

 

Đây là lần đầu tiên tôi không vội vã trả lời tin nhắn của Tống Từ. Tôi ngồi trong quán cà phê cả buổi chiều cho đến lúc chạng vạng tối, tê cứng cả chân tay.

 

Khi tôi về đến nhà, Tống Từ đang ngồi trên ghế sô pha chơi game, ánh đèn lập lòe hắt lên khuôn mặt của anh ta trông rất đẹp.

 

“Tống Từ, chúng ta ly hôn đi.” Tôi nghe chính mình nói vậy.

 

Những ngón tay của Tống Từ dừng lại.

 

"Đợi anh chơi xong ván game này đã." anh ta nói.

 

Như mọi khi, tôi chăm chú nhìn vào hai hàng lông mày và đôi mắt của Tống Từ nhưng lần này tôi lại cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

 

Tôi biết anh ta không yêu tôi, nhưng tôi đã đánh cược vào cuộc hôn nhân này nên không muốn ra đi trong thất bại.

 

Trong hai năm chung sống, tôi đã lấy lòng chân thành của mình làm quân bài mặc cả nhưng đến hôm nay tôi mới tỉnh táo nhận ra rằng mình thực sự đã thua không còn một xu.

 

"Em đã tìm được tình yêu chưa?" Tống Từ kết thúc ván game.

 

"Ừm."

 

Anh ta liếc vào mắt tôi: "Em có thích người nào không?"

 

"Anh có quan tâm làm gì?" Tôi hỏi Tống Từ.

 

Tống Từ mỉm cười: "Vậy có người nào không?"

 

Mọi người thấy đấy, anh ta luôn như vậy, luôn khiến tôi cảm thấy mơ hồ, khiến tôi cảm thấy có cơ hội để tiếp tục chờ đợi.

 

“Không.” Tôi lấy tay ôm mặt, giọng nói từ ngón tay lạnh lẽo của tôi truyền đến tai Tống Từ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-tran-trong/phan-1.html.]

 

"Tôi chỉ cảm thấy mệt mỏi."

 

“Được.” Tống Từ vui vẻ đồng ý.

 

Tối hôm đó tôi thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà Tống Từ, vừa bước tới cửa, Tống Từ đã hỏi tôi: “Lo lắng quá à?”

 

Tôi gật đầu và không nói gì nữa, tôi sợ nói ra điều gì đó sẽ làm cả hai cùng khó xử.

 

Tống Từ nhìn tôi đầy ẩn ý.

 

"Được rồi, ngày mai anh sẽ để Tiểu Tiểu chuyển đến đây."

 

Đó chắc là tên của cô gái kia. Tiểu Tiểu, một cái tên thật đẹp, cảm giác tràn đầy năng lượng.

 

Tôi tạm thời chưa nghĩ ra cách nói với mẹ nên sau khi dọn ra khỏi nhà Tống Từ, lần đầu tiên tôi đến ở nhờ nhà bạn thân.

 

Trong lúc dọn dẹp đồ đạc, tôi nhận thấy còn bỏ sót đồ ở nhà Tống Từ vội quay lại lấy. Tuy nhiên, vừa tôi đến cửa tôi đã sửng sốt. Tôi không nghĩ rằng Tống Từ sẽ để Tiểu Tiểu chuyển vào nhanh như vậy. Tôi nghĩ rằng anh ta chỉ nói vậy thôi.

 

Tiểu Tiểu là một cô gái nhỏ nhắn, Tống Từ luôn nói đùa rằng thật may mắn khi tôi lấy được anh ta, nếu không thì hiếm có người đàn ông nào có thể yêu cô gái có chiều cao 1m72 như tôi, trông cứ như đàn ông.

 

Họ vừa nói chuyện vừa cười đùa, thỉnh thoảng lại đánh yêu nhau, tôi chưa bao giờ thấy Tống Từ ân cần như vậy.

 

Khi kết hôn, chúng tôi đã thống nhất rằng một khi gặp được tình yêu đích thực, chúng tôi sẽ cho nhau tự do.

 

Tống Từ à, tôi có nên cảm ơn anh vì đã cho tôi nhìn thấy cảnh đó không? Nếu không tôi đã trở thành người không thức thời, bám anh mãi không buông, đỡ công anh phải mở miệng trước.

 

Hai người họ có vẻ hơi ngạc nhiên khi thấy tôi xuất hiện.

 

"Tôi trở lại để lấy một ít đồ còn sót." tôi nói với anh ta.

 

Tống Từ không có ý kiến gì, tôi tháo nhẫn cưới đặt lên bàn trong phòng ngủ ở tầng hai.

 

Tống Từ mở cửa đi vào: "Em bỏ nhẫn ra chưa?"

 

“Rồi.” Tôi gần như mất ngủ cả đêm, giọng có chút khàn khàn.

 

"Tống Từ, chúc anh hạnh phúc nhé."

 

Không biết vì sao, nụ cười trên mặt Tống Từ trở nên lạnh lùng.

 

"Bây giờ em ở đâu? Ngày mai anh đến đón em."

 

Tôi nghe thấy tiếng bước chân Tiểu Tiểu đi lên lầu, từng chuyển động của cô ấy giẫm mạnh vào tim tôi, khiến tôi cảm giác như mình trở thành kẻ thứ ba.

 

"Không, ngày mai chúng ta hẹn gặp nhau tại Cục Dân chính là được.”

 

Tay châm điếu thuốc của Tống Từ dừng lại, anh ta nheo mắt nhìn tôi.

 

"Không sao đâu. Cho dù ly hôn, chúng ta vẫn là bạn bè, chúng ta đã làm bạn với nhau nhiều năm như vậy sao phải khách sáo?"

 

Tống Từ à, tôi sẽ ghi nhớ trong lòng từng chút lòng tốt của anh, nhưng tôi không muốn lặp lại những sai lầm tương tự.

 

"Vẫn chưa cần."

 

Tôi quay đầu đi xuống lầu, đi ngang qua Tiểu Tiểu, chúng tôi ngầm hiểu nhau, không ai chào hỏi ai.

 

Loading...