Không trân trọng - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:06:52
Lượt xem: 2,677
6
Vào sáng thứ bảy, tôi nhận được một tin nhắn từ Nguyên Khúc.
"Có chuyện gì sao, đàn anh?"
"Công ty tổ chức xem phim." Anh gửi ảnh hai vé xem phim.
"Có thể dẫn theo người nhà. Trước kia xem vòng bạn bè của em, tôi biết em muốn xem bộ phim này cho nên mới mời em."
Đó là bản phát lại của “Love Letter”.
Vì mệt mỏi vì Tống Từ và căn bệnh của mẹ tôi gần đây nên tôi không có tâm trí để xem phim, tôi cũng không biết rằng “Love Letter” đang được chiếu lại.
Đó là từ rất lâu rồi, lúc Tống Từ cùng cô gái khác đi xem phim. Tôi đã đăng trên vòng bạn bè rằng tôi muốn xem “Love Letter”.
Thật ra, lúc đó cái tôi thực sự muốn là đồng hành cùng Tống Từ hơn là xem “Love Letter”. Tôi thực sự đã làm rất nhiều điều ngây thơ như vậy khi thích Tống Từ.
Hóa ra khi tôi thích Tống Từ, tôi đã tích lũy quá nhiều nỗi thất vọng. Khi không được yêu, những mong muốn đó thật xa vời.
Mãi cho đến khi Nguyên Khúc gửi một tin nhắn khác, tôi mới hoàn hồn.
"Đồng nghiệp của tôi cũng ở đây."
Tôi nhớ ngày đó Nguyên Khúc nói có một đồng nghiệp nữ quấy rầy anh ấy nên vội vàng gõ trên bàn phím hai chữ: "Được."
Tôi dường như có thể tưởng tượng ra nụ cười trên khóe miệng của Nguyên Khúc vào lúc này.
"Vậy tan sở tôi đón em."
Vì muốn thể hiện với đồng nghiệp của Nguyên Khúc, nên tôi đã cố ăn mặc đẹp. Tôi lôi ra một chiếc váy đã lâu không mặc, kết hợp nó với một chiếc áo gió màu trắng nhạt và đôi bốt ngắn, đồng thời trang điểm một cách tinh tế.
Tống Từ không thích tôi trang điểm, tôi không nhớ đã bao lâu rồi mình không động đến những thứ này. Sau khi hoàn thành, tôi cũng rất ngạc nhiên về chính mình.
"Mẹ, con có hẹn xem phim, không ăn cơm tối ở nhà."
"Với ai? Nguyên Khúc hả?"
Kể từ khi mẹ tôi phát hiện ra rằng tôi đã hoàn toàn từ bỏ Tống Từ, bà đã ngừng thuyết phục chúng tôi quay lại với nhau. Bà biết rằng Nguyên Khúc gần đây luôn mời tôi đi chơi nên cũng thể hiện một chút "Mẹ hiểu" trên khuôn mặt.
"Con gái, hãy dè dặt hơn và về sớm nhé."
"Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy?!"
Tôi cầm túi đi ra ngoài, nhưng lại gặp Tống Từ ở cầu thang. Nước da của anh ta rất tệ, trông rất hốc hác, tôi chưa bao giờ thấy Tống Từ lôi thôi như vậy.
“Thi Thi.” Tống Từ ngăn tôi lại.
"Anh còn nhớ em nói muốn xem “Love Lette”. Hôm nay rạp chiếu lại, anh mua vé, chúng ta cùng nhau xem đi."
Có phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên? Tim tôi nhói như có kim châm.
Khi đó, tôi đã mơ ước biết bao nhiêu, muốn Tống Từ cùng tôi đi xem phim như thế nào, dù đó không phải là “Love Letter” mà là một bộ phim tôi không yêu thích, chỉ cần Tống Từ ở bên cạnh tôi và đi cùng tôi, thế là đủ.
Nhưng bây giờ, tất cả như một trò đùa.
“Không cần, tôi có hẹn rồi.” Tôi vòng qua Tống Từ rồi đi ra ngoài.
“Thi Thi.” Tống Từ chỉ nắm lấy cổ tay tôi.
"Anh biết ngày đó em nói tức giận, chúng ta từ khi sinh ra đã biết nhau, anh biết rõ em như thế nào, cho dù em không thích anh, cũng sẽ không ở bên cạnh Nguyên Khúc sớm như vậy."
Tôi nhìn Tống Từ, lúc này cảm thấy buồn cho anh ta. Tại sao anh ta lại cho rằng dù ly hôn, tôi vẫn phải yêu anh ta? Tôi hất tay Tống Từ ra thật mạnh.
"Tống Từ, bao nhiêu năm qua anh đã cố gắng hiểu tôi sao?"
Ánh sáng trong mắt Tống Từ đột nhiên biến mất, theo sau là sự bối rối.
"Anh không hề. Tống Từ, anh thật sự không hề biết tôi là người như thế nào sao?"
"Tống Từ, tôi không ghét anh. Thực sự, chúng ta đã làm bạn hơn 20 năm rồi và trong tương lai hi vọng chúng ta sẽ vẫn là bạn. Tôi chúc anh hạnh phúc. Bây giờ, tôi sẽ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình."
Sau khi nói những lời này, tôi đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.
Nguyên Khúc đang đợi tôi ở dưới lầu, khi tôi nhìn thấy anh ấy, anh ấy quay lưng về phía tôi, đang nhìn gì đó.
"Đàn anh."
Nguyên Khúc quay đầu lại, ánh mắt dán chặt vào mặt tôi một lúc, không nhúc nhích. Có một ý nghĩa mạnh mẽ trong ánh mắt đó, và mặt tôi đột nhiên nóng bừng.
"Đàn anh?"
Âm thanh này đã mang Nguyên Khúc trở lại.
“À.” Nguyên Khúc gật đầu, đứa cái gì đó vào tay tôi.
"Hôm nay trông em rất đẹp."
Ngược lại, tôi cảm thấy không được thoải mái. Khi tôi cụp mắt xuống, nhận ra thứ mà Nguyên Khúc đưa cho tôi, là trà sữa mua phía sau trường đại học.
Tôi không nhịn được cười: “Nhà bọn họ mở chuỗi cửa hàng sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-tran-trong/phan-6.html.]
“Không, tôi mua nó ở dọc đường đấy.” Giọng Nguyên Khúc rất dịu dàng, “Tôi nhớ mỗi lần em đến câu lạc bộ đều quảng cáo trà sữa.”
Tôi buồn cười với trò đùa của Nguyên Khúc, và nói một cách tức giận.
"Tôi chỉ thích uống rượu, quảng cáo trà sữa khi nào?"
“À không.” Nguyên Khúc chỉ vào ly trà sữa trong tay tôi, “Là do vừa rồi tôi bị thu hút bởi quảng cáo.”
“Ồ?” Tôi nhấp một ngụm, và nó vừa với khẩu vị của tôi, ấm nóng và chỉ có ba phần đường.
"Vậy thì tôi phải hỏi họ phí quảng cáo."
Phải nói rằng Nguyên Khúc là một người rất ấm áp, và sự ấm áp này sẽ ảnh hưởng đến tôi một cách tự nhiên, cười thoải mái như vậy khiến tâm trạng của tôi trở nên nhẹ nhàng chưa từng thấy trong khoảng thời gian này.
Có rất nhiều người trong rạp chiếu phim, và những người ngồi ở giữa chắc là người của Công ty Nguyên Khúc.
"Đừng lo lắng, còn có rất nhiều thành viên khác trong công ty."
Nguyên Khúc dường như đã nhận thấy sự bối rối của tôi, anh đã bảo vệ tôi suốt quãng đường, đèn của rạp chiếu phim vẫn sáng và tôi vẫn còn hơi lo lắng.
Một số người xung quanh đã bắt đầu la ó.
"Oa, thì ra bạn gái của anh Nguyên thật xinh đẹp."
"Thảo nào anh ấy giấu kỹ thế."
"Đúng vậy, mắt cô ấy thật là to. . ."
Nghe mọi người xung quanh nói về mình khiến mặt tôi hơi nóng lên, tôi cúi đầu giả vờ tìm số ghế.
Tôi và Nguyên Khúc ngồi cạnh nhau, anh ấy là người của công ty, còn một ghế trống bên cạnh tôi.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, may mà không có ai bên cạnh, nếu không thì có chút mất mặt.
“Nguyên Khúc, đây là bạn gái của anh à?” Hai đồng nghiệp bên cạnh Nguyên Khúc hỏi.
Tôi vốn đã căng thẳng, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh, khi nghe câu hỏi câu này tôi càng căng thẳng hơn, nhưng tôi vẫn mỉm cười chuẩn bị nói.
"Đây là bạn gái của tôi, cô ấy tên là Đường Thi."
Nguyên Khúc đứng trước mặt tôi, giọng nói của anh ấy ổn định và mạnh mẽ, trong trẻo như suối nước, ngay giây tiếp theo, anh ấy đã nắm lấy tay tôi một cách nồng nhiệt.
Lưng tôi đột ngột cứng lại, nhịp tim và hơi thở của tôi ngừng đập.
“Đàn em.” Nguyên Khúc quay đầu cười với tôi: “Đây là anh Lý và anh Trương.”
Tôi vội vàng gật đầu.
"Xin chào, anh Trương, anh Lý."
"Này, nhìn anh kìa, anh đang xấu hổ với bạn gái của mình đấy à."
Nguyên Khúc mỉm cười nhìn tôi, nhìn thẳng vào trái tim tôi.
"Là lỗi của tôi, sau này sẽ mang cô ấy đi gặp mọi người nhiều hơn."
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tiếng cười của họ vang lên, đèn vừa tắt, Nguyên Khúc liền buông tay.
“Tôi đắc tội rồi, em đừng quá khẩn trương.” Nguyên Khúc thì thầm bên tai tôi.
Hơi thở dễ chịu của anh tiến đến, phả hơi ấm vào tai tôi, khiến tôi lập tức hơi… phân tâm.
“Không sao.” Nhịp tim của tôi có chút không bình thường, vội vàng quay đầu nhìn màn hình.
Nguyên Khúc lại cười và quay đầu xem phim.
Thành thật mà nói, cảm giác này hơi kỳ lạ. Tôi và Tống Từ có đăng ký kết hôn, chúng tôi thực sự đã kết hôn, nhưng có lẽ không có bạn bè hay đồng nghiệp nào của anh ta nhận ra tôi, Tống Từ cũng chưa bao giờ đeo nhẫn cưới.
Đây là lần đầu tiên tôi được... giới thiệu một cách công khai bởi một ai đó, nên mọi chuyện mới như thế này.
Đặt cảm xúc vào bộ phim khiến thời gian trôi qua rất nhanh. Cuối phim, nhân vật nữ chính nhìn vào bức chân dung của mình trong cuốn sách và khóc vì hạnh phúc.
Cảm giác đó như thế nào? Tôi không biết, khi được thích một cách âm thầm, sâu sắc và say đắm thì sẽ như thế nào?
Nhìn lại quãng thời gian vướng mắc giữa tôi và Tống Từ bấy lâu nay, tôi nhận ra rằng mình chưa bao giờ được yêu đúng nghĩa.
“Sẽ có người yêu em như thế này.” Giọng Nguyên Khúc vang lên bên tai tôi.
Tôi bất chợt quay đầu lại bắt gặp ánh mắt sáng rực của anh ấy.
"Đừng lo, cuộc đời này còn dài, sẽ có người yêu em rất, rất, rất nhiều, chỉ là có thể hiện tại em chưa biết thôi."
Sau khi Nguyên Khúc đưa tôi về nhà, mẹ tôi mời anh ấy ở lại và ép anh ấy ăn một ít đồ ăn nhẹ. Trước khi đi, mẹ tôi nhét cho anh một mớ dưa muối do chính tay bà làm và bảo anh mang về.
Đây là cách đối xử mà Tống Từ đã từng có được. Có vẻ như mẹ tôi không chỉ nhiệt tình với riêng Tống Từ.
"Nguyên Khúc là một chàng trai thực sự tốt, cậu ấy hào phóng và cũng đẹp trai."
Sau khi Nguyên Khúc rời đi, mẹ tôi vẫn còn khen nức nở trước mặt tôi, người không biết chắc đều nghĩ rằng mẹ cố tình nói với tôi.
Tôi không nhịn được cười, mây mù trong lòng tiêu tan đi rất nhiều.