Không trân trọng - Phần 8
Cập nhật lúc: 2024-06-13 16:07:23
Lượt xem: 1,147
8
Tôi nói với Nguyên Khúc rằng mẹ tôi đã chấm anh ấy từ lâu, Nguyên Khúc gửi cho tôi một nụ cười nhếch mép.
Tôi trêu anh ấy: “Không ngờ đàn anh cũng biết dùng emoticon đấy”.
"Anh chỉ thỉnh thoảng sử dụng nó khi anh vui thôi."
"Ồ?"
Tôi nằm trên giường, không nhịn được cười: “Mẹ em thích anh, làm anh vui vẻ như vậy sao?”
"Không."
"Anh rất vui vì em đã nói rằng em thích anh."
Người đàn ông này là có thật. Tôi không thể ngừng cười, tôi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Ngày xưa tôi sợ nhất cái lạnh khắc nghiệt của mùa đông, vì khi ấy không có ai nắm lấy tay tôi một cách yêu thương đặt vào túi áo khoác. Còn bây giờ, có vẻ như tôi cũng có tự tin để thích mùa đông.
Ngày thứ ba sau khi tôi xác nhận mối quan hệ với Nguyên Khúc là ngày sinh nhật của Tống Từ. Bạn của anh ta gọi điện cho tôi và nói rằng Tống Từ đã say rượu ở quán bar và liên tục gọi tên tôi.
“Chúng tôi đã ly hôn rồi, hai người tìm Tiếu Tiếu đi."
Tôi bình tĩnh trả lời, nhưng tôi nghe thấy giọng nói của Tống Từ từ bên kia:
"Chúng tôi chia tay rồi, Đường Thi, em nghe thấy không? Chúng tôi chia tay rồi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khong-tran-trong/phan-8.html.]
Bàn tay cầm điện thoại của tôi đột nhiên cứng đờ trong một giây, sau đó, tôi cúp máy.
Có một chút buồn cho Tiểu Tiểu, cho Tống Từ và cho chính tôi.
Vào lúc hai giờ sáng, tôi lại nhận được một cuộc gọi khác từ Tống Từ. Lần này, chính là anh ta.
Lúc đầu tôi không có ý định đến gặp Tống Từ, nhưng mẹ tôi nói rằng vì ban đầu là do tôi chọn nên tôi phải tự mình cắt đứt cho sạch sẽ. Vì vậy, tôi quyết đinh đi xuống cầu thang gặp Tống Từ lần cuối.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi ngửi thấy mùi rượu từ xa. Giọng anh ta khản đặc, nhưng anh ta vẫn nhất quyết gọi tên tôi.
"Thi Thi."
Tiếng khóc của anh ta vang lên sau lưng tôi.
"Hôm nay là sinh nhật của anh, đây lần đầu tiên em không đến. Chúng ta đã lớn lên cùng nhau hơn 20 năm. Anh biết em thích ăn tôm càng và uống trà sữa; anh biết em không thích mùa đông vì em sợ lạnh; anh biết em sẽ đau bụng trong ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt... Mọi bức ảnh trong album ảnh của em đều có mặt anh, tất cả các bài hát anh yêu thích đều có trong thư viện bài hát của em. Chính vì anh mà em mê xem anime, cũng là bởi vì anh nên em mới học nấu ăn... Thi Thi, chúng ta thật sự không thể quay lại sao?"
Tôi quay lưng lại với Tống Từ, nhắm mắt lại, giọng nghẹn ngào.
Tống Từ à, thì ra là anh biết tất cả. Tôi thích cái gì, không thích cái gì, anh đều biết hết. Trong cuộc chạy đua đường dài của tình bạn hơn 20 năm với anh, thời gian tôi dành tình yêu cho anh chiếm phần lớn. Những lúc kẻ trước người sau không dám nói, tôi kìm nén niềm vui trong lòng, rồi lấy hôn nhân làm quân bài đánh cược anh sẽ yêu tôi, đánh cược rằng chúng ta sẽ cả đời bên nhau.
Tống Từ à, bao nhiêu năm qua anh có biết tôi yêu anh nhiều như thế nào không? Anh có biết tôi đã từng kiên quyết chạy về phía anh như thế nào không? Có biết là tôi thà ngoan cố đến cùng không?
Tôi quay lưng lại với anh ta và bật khóc, không phải vì yêu anh ta mà khóc cho kỷ niệm 12 năm dũng cảm đơn độc của mình.
"Tống Từ." Tôi đã mất một lúc lâu trước khi mở miệng.
"Ngày đó khi tôi nói chúc anh hạnh phúc, là tôi thật lòng chúc anh hạnh phúc; tôi nói sẽ theo đuổi hạnh phúc của chính mình, giờ thì tôi đã tìm được rồi."
Đêm lạnh thấu xương. Sau khi nói điều này, tôi không bao giờ nhìn lại.