KHƯƠNG TỤNG KHÔNG MUỐN NỮA - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-11 02:17:51
Lượt xem: 295
(Văn án)
Khi Hoàng Đế cùng Bạch Nguyệt Quang của hắn cử hành đại hôn, ta cô độc lạnh lẽo mà từ giã cõi đời nơi lãnh cung.
Mọi người đều không cảm nhận được hơi thở của ta, nào có ai hay, ta chính là truyền nhân duy nhất của bí thuật bế khí công.
Hoàng Đế ở trước mộ phần của ta khóc lóc thảm thiết, ta thì đã chạy tới tận biên cương, ở tửu lâu thỏa sức ăn uống, còn tiện tay sờ thử cơ bụng của thiếu niên Tây Vực.
Những ngày ấy lẽ ra cứ thế mà trôi qua an nhàn, cho đến khi trời đất rung chuyển, địa chấn làm sụp đổ Hoàng Lăng, Hoàng Đế mới phát hiện trong quan tài của ta chỉ toàn là mấy củ khoai tây mục.
Hôm ấy, Thiên tử nổi trận lôi đình, hạ lệnh đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra ta.
Chương 1
Khi tin tức Sở Kỳ An và Tống Thư sắp đại hôn truyền tới, ta đang ở lãnh cung, ăn một bát cơm thiu.
Cung nữ của ta - Ngân Kiều, thương xót ta, lớn tiếng với thái giám mang cơm tới: "Nương nương của chúng ta chỉ bị cấm túc, nhưng việc ăn uống vẫn phải theo tiêu chuẩn của quý phi!"
Thái giám cười lạnh: "Ngươi biết là quý phi thì tốt, trên quý phi còn có hoàng hậu, nô tài chỉ làm theo lệnh của hoàng hậu mà thôi."
Ngân Kiều giận đến đỏ cả mắt, nàng biết là Tống Thư cố ý hành hạ ta.
Nhưng toàn cung không ai dám nói gì.
Ai cũng biết, Tống Thư - mỹ nhân mới vào cung không lâu, chính là Bạch Nguyệt Quang của Sở Kỳ An suốt mười mấy năm.
Mọi người đều nói nàng tâm địa hiền lành, dung mạo như tiên nữ hạ phàm, không nhiễm bụi trần.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ngay cả thái giám đưa cơm này cũng thiên vị nàng: "Nương nương, người hạ độc mưu hại hoàng hậu, hoàng hậu còn lưu lại một mạng, đã là rất nhân từ rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuong-tung-khong-muon-nua/chuong-1.html.]
Ngân Kiều vội nói: "Nương nương của chúng ta bị oan..."
Ta giữ nàng lại, ra hiệu không cần nói thêm.
Sở Kỳ An còn không tin ta, nói với thái giám này có ích gì.
Thái giám khinh thường bĩu môi rời đi.
Ta nghe thấy ngoài kia có thị vệ đang tán gẫu, nói Sở Kỳ An đối với Tống Thư sủng ái ra sao, hôn lễ hoành tráng thế nào.
"Nhỏ tiếng chút, đừng để bên trong nghe thấy."
"Nghe thấy cũng không sao, nàng ta dựa vào việc theo Hoàng thượng mấy năm, dám hạ độc hoàng hậu, Hoàng thượng sẽ không để nàng sống rời khỏi lãnh cung đâu."
Trong tiếng bàn tán ồn ào, ta tự mình ngồi trên giường khoanh chân, nhắm mắt lại, bắt đầu luyện thở nạp khí.
Ngân Kiều mang nước vào giúp ta rửa mặt, vừa thấy ta như vậy, có chút lo lắng.
Nàng ghé sát lại, nhỏ giọng hỏi: "Nương nương đang luyện công ạ?"
Ta nhắm mắt, chậm rãi gật đầu.
Ngân Kiều càng thêm lo lắng, nàng cắn môi nói: "Nương nương, có phải người muốn trốn ra ngoài không?"
"Ta biết nương nương có võ công, nhưng trong cung có thị vệ canh giữ, ngoài có cấm quân tuần tra, dù là cao thủ tuyệt thế cũng không thể trốn ra được."
Ta mở mắt, hơi thở chìm vào đan điền.
Ngân Kiều không biết.
Thứ ta luyện là bế khí công.