KHƯƠNG TỤNG KHÔNG MUỐN NỮA - Chương 12 + 13
Cập nhật lúc: 2024-06-11 02:24:14
Lượt xem: 358
12
Ba năm sau, ai cũng biết, ở biên ải có một tửu lâu, bên trong có một mỹ nữ phú bà.
Những thiếu niên tuấn tú đều mong được nàng ưu ái.
Rõ ràng, mỹ nữ phú bà đó chính là ta.
Lúc này, tám thiếu niên đẹp trai đang xếp hàng trước mặt ta, biểu diễn tài năng để giành được sự ưu ái của ta.
Người đầu tiên ngâm thơ, lãng mạn thể hiện tình cảm với ta.
Người thứ hai vẽ tranh, phác họa nhan sắc của ta.
Người thứ ba đàn cổ cầm, gửi gắm tâm tư qua tiếng đàn.
...
Tài năng của ai cũng xuất sắc.
Nhưng ta đều buồn ngủ, hời hợt vỗ tay.
Cho đến khi người thứ tám bước lên.
Ta ngáp dài, buồn ngủ hỏi: "Ngươi có tài nghệ gì, biểu diễn thử xem."
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Thiếu niên này cởi áo khoác, lộ ra cơ bụng săn chắc.
Ta lập tức tỉnh táo, ngồi bật dậy, vỗ tay liên tục: "Tốt! Rất tốt!"
Các thiếu niên khác bực tức.
Không ngờ phú bà giàu có mà tâm hồn lại tầm thường, chỉ thích những điều đơn giản như vậy.
Ta nói với thiếu niên thứ tám: "Hôm nay ngươi cùng ta uống rượu."
Hắn ngồi cạnh ta.
Thiếu niên này rất đẹp, mũi cao, mắt sâu, da trắng, dáng người cao lớn khỏe khoắn, khiến người khác không thể rời mắt.
Nhưng ta đã quen với những điều này, nên tỏ ra rất bình tĩnh.
Ta bình tĩnh sờ cổ họng, rồi đến ngực, cuối cùng là cơ bụng, rồi bình tĩnh khen: "Thật tuyệt."
Ta thưởng cho thiếu niên một nắm vàng. Hắn nói: "Nghe danh tiểu thư đã lâu, được hầu tiểu thư uống rượu là vinh hạnh của tiểu sinh, không cần tiền."
Ta hùng hồn nói: "Nói nhiều. Đưa thì cầm lấy."
Thiếu niên vui mừng khôn xiết, rõ ràng càng ngưỡng mộ ta hơn, rót rượu cho ta: "Nghe giọng, tiểu thư không phải người địa phương, dám hỏi từ đâu đến?"
Ta bình thản nói: "Ta ư? Chỉ là một người c.h.ế.t mà thôi."
Thực ra ban đầu ta không giới thiệu mình như vậy, thường bịa ra vài câu chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuong-tung-khong-muon-nua/chuong-12-13.html.]
Nhưng ta nhanh chóng nhận ra, giới thiệu như vậy là ngầu nhất.
Sự u uất và chán đời tăng thêm sự bí ẩn của ta.
Quả nhiên, thiếu niên mở to đôi mắt sáng: "Tiểu thư chắc chắn có nhiều câu chuyện."
Dưới lầu, người kể chuyện gõ mạnh, kể về câu chuyện hoàng thượng và hoàng hậu.
Chính là Sở Kỳ An và Tống Thư.
Trong câu chuyện, Sở Kỳ An và Tống Thư thanh mai trúc mã, nhưng Sở Kỳ An lúc nhỏ kém cỏi, không thể bảo vệ người yêu, đành nhìn Tống Thư gả đi phương Bắc.
Sau này, Sở Kỳ An vượt qua gian nan, giành ngôi thành công, cuối cùng đưa Tống Thư về, phong làm hoàng hậu.
Nhiều năm qua, trong hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu, Sở Kỳ An cũng không nạp thêm phi tần nữa.
Thiếu niên hỏi: "Tiểu thư, sao thế?"
Ta hoàn hồn: "Không sao."
Đây đã là kết thúc tốt nhất của câu chuyện.
Nhưng ta chưa kịp thở dài, dưới lầu xuất hiện một con ngựa phi nhanh.
Người đến ghìm cương ngựa, loạng choạng chạy lên, đẩy thiếu niên Tây Vực ra, nắm lấy cổ áo ta:
"Có chuyện lớn rồi! Động đất rồi!"
13
Người đến không ai khác chính là Ngân Kiều.
Sau khi được thả, ta chặn nàng trong con hẻm vắng, muốn nói cho nàng biết ta chưa chết.
Nàng la hét "ma", chạy hai dặm.
Nếu ta không có khinh công giỏi, suýt nữa không đuổi kịp.
Nhận ra ta chưa chết, Ngân Kiều khóc lóc kêu “chết tệt", ôm chặt ta, suýt làm ta ngạt thở.
Lúc này, ta thắc mắc: "Động đất xảy ra một tháng trước rồi, sao giờ mới chạy đến?"
Một tháng trước, ta cảm thấy rung nhẹ, nhưng không có gì lớn, nên lại ngủ tiếp.
Ngân Kiều tái mặt: "Tâm chấn ở ngoại ô kinh thành..."
Ta bừng tỉnh, kinh hãi.
Ngoại ô kinh thành là nơi đặt Hoàng Lăng.
"Ý ngươi là..."
Ngân Kiều gật đầu, tuyệt vọng nhắm mắt: "Núi lở, hoàng lăng sụp đổ. Ngôi mộ khác không sao, chỉ có quan tài của người bị bật ra. Nắp quan tài bay mất, mọi người thấy trong quan tài chỉ có đống khoai tây thối."