Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

KHƯƠNG TỤNG KHÔNG MUỐN NỮA - Chương 16 + 17

Cập nhật lúc: 2024-06-11 02:30:43
Lượt xem: 470

16

Sở Kỳ An đã rời đi.

Quan phủ vây quanh tửu lâu cũng đã rút lui.

Ngân Kiều hối hả chạy vào, vừa thấy ta bình an vô sự liền dậm chân khóc lóc:

"Trời ơi, làm nô tỳ sợ c.h.ế.t khiếp.

"Phạm tội khi quân là tội tru di cửu tộc, ta cứ nghĩ chúng ta không thể sống nổi nữa!"

Ta cười tủm tỉm rót rượu:

"Không đâu."

Ngân Kiều nắm lấy tay ta: "Người đã nói gì với hoàng đế mà có thể khiến hắn đi dễ dàng như vậy?

"Vả lại, ta thấy lúc hoàng thượng rời đi, mắt hắn đỏ hoe, dường như tâm trạng rất nặng nề."

Ta uống một ngụm rượu, bình thản nói:

"Tâm trạng nặng nề là bình thường, người muốn có mọi thứ, vốn dĩ đã định sẵn sẽ không bao giờ hạnh phúc."

17

Sau đó, Sở Kỳ An không còn đến tìm ta nữa.

Ta tiếp tục sống trong tửu lâu ở biên cương, chìm đắm trong cơn say, còn nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi, dạy chúng luyện bế khí công.

Ngân Kiều đã mua sản nghiệp trong thành, trở thành bà chủ nổi tiếng ở vùng Tây Vực.

Bất cứ việc kinh doanh nào liên quan đến trà, ngựa hay lụa, đều không thiếu nàng tham gia, nhờ đó tin tức bốn phương tám hướng đều sẽ đến tai nàng.

Nàng thường kể cho ta nghe tin tức từ kinh thành.

Sở Kỳ An sau khi cánh đã vững, lấy lý do chuyên quyền, tham nhũng và hàng chục tội danh khác, điều tra nhà họ Tống.

Nhà họ Tống, từ thời tiên đế đã chiếm ưu thế, từ đó hoàn toàn sụp đổ.

Tống Thư bị giam vào lãnh cung.

Nghe nói Sở Kỳ An đã bỏ độc vào thức ăn của nàng ta, chính loại độc mà năm xưa nàng ta vu oan cho ta.

Khi biết những tin tức này, ta rất bình thản.

Những chuyện xưa trong cung dường như đã là kiếp trước, như câu chuyện của người kể chuyện, không thể làm lay động chút nào trong lòng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuong-tung-khong-muon-nua/chuong-16-17.html.]

Lại vài năm sau, một vị thái giám từ cung đi ngàn dặm đến trấn nhỏ này ở Tây Vực.

Ông nói Sở Kỳ An bệnh nặng, gắng gượng một hơi thở, muốn gặp ta lần cuối.

Ta do dự rất lâu, cuối cùng nói với thái giám:

"Ta sẽ không đi.

"Cả đời hoàng thượng, muốn gì đều có được, chỉ thiếu mỗi ta là tiếc nuối.

"Giữ lại tiếc nuối này, cũng là còn chút động lực để vượt qua bệnh tật.

"Nếu ta quay lại gặp ngài ấy, ngược lại ngài ấy có thể sẽ thấy mọi tâm nguyện trần thế đều hoàn thành, ý chí cũng tan biến.

"Vậy nên xin hãy nhắn lại với hoàng thượng – hãy chữa bệnh cho tốt, ta với ngài còn dài lâu."

Thái giám chắp tay: "Nương nương anh minh, lão nô bội phục."

Ông rời đi.

Ngân Kiều vừa đến thăm ta, nghe được đoạn cuối cuộc trò chuyện, liền nghiến răng: "Người còn cứu tên hoàng đế đó làm gì, chi bằng đi gặp hắn, làm hắn tức chết, chúng ta sẽ an tâm mà sống."

Ta vẫy tay: "Chuyện nào ra chuyện nấy, Sở Kỳ An là một hoàng đế tốt, dân chúng dưới tay hắn vẫn có ngày tháng tốt đẹp – còn chưa nói, hoàng đế c.h.ế.t là quốc tang, cả nước mặc áo tang, khi đó chúng ta còn đâu rượu để uống?"

Ngân Kiều không cam lòng: "Nhưng cũng không nên nói với hắn 'sẽ dài lâu'."

Ta mỉm cười.

Cái gọi là "sẽ dài lâu", chẳng qua là ta từ nay về sau sống tự do nơi giang hồ, còn hắn trong cung cấm. Đời người dài, nhưng chẳng bao giờ gặp lại.

Đúng lúc ấy, ông chủ tửu lâu gõ cửa: "Cô nương, có những tiểu quan mới đến biểu diễn tài nghệ."

"Mau mời vào."

Mười sáu chàng trai xếp hàng trước mặt ta.

"Các ngươi có tài nghệ gì?"

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Họ đồng loạt vén áo khoe bụng sáu múi.

Ta đứng dậy, vỗ tay nhiệt liệt, hô lớn:

"Tốt lắm!"

(Hoàn)

 

Loading...