KHƯƠNG TỤNG KHÔNG MUỐN NỮA - Chương 5.2
Cập nhật lúc: 2024-06-11 02:20:09
Lượt xem: 210
Sắc mặt Sở Kỳ An trầm xuống.
Hắn nhìn miếng ngọc bội, nói với ta:
“Quý phi, chỉ là một miếng ngọc bội thôi, nàng tặng muội ấy đi.”
Hắn không nhớ rằng đây là lễ vật đầu tiên hắn tặng ta.
Tống Thư đứng sau Sở Kỳ An, nhếch môi cười, lộ vẻ đắc ý.
Ta giả vờ không nhìn thấy nàng, nhạt nhẽo nói: “Tại sao chứ?”
Sở Kỳ An còn muốn giảng đạo lý với ta: “Quý phi, nàng theo ta nhiều năm rồi, những thứ tốt đẹp trên thế gian nàng đều có cả rồi. Muội ấy thì khác, nàng ấy ở phương Bắc những năm qua, đã chịu nhiều khổ cực. Nàng ấy cũng không phải người yêu thích vàng ngọc, phần lớn những thứ khác nàng ấy không mấy hứng thú, khó khăn lắm mới có thứ thích đến vậy, nàng nhường nàng ấy không được sao? Dù sao cung của nàng, những miếng ngọc bội thế này có cả nghìn cả vạn.”
Ta lặng lẽ nghe Sở Kỳ An nói xong, mỉm cười: “Vậy sao?”
Sau đó, ta cầm miếng ngọc bội, ném xuống hồ nước bên cạnh:
“Nàng ấy thích gì, hoàng thượng cho nàng ấy là được.
Nhưng đồ của ta, chỉ có ta mới được xử lý.”
Nghe nói đêm đó, ta đã làm Tống Thư sợ hãi.
Nàng về rồi, ưu tư thành bệnh, nằm một chỗ không dậy nổi.
Thuốc thang liên tục đổ vào, bệnh tình vẫn không thấy thuyên giảm.
Cho đến sau này phát hiện, trong thuốc có chất độc mãn tính.
Cung nhân bị lôi ra run rẩy dập đầu, khai ra chủ mưu phía sau:
“Là… là quý phi nương nương bảo chúng nô tỳ làm vậy…”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Mà khi đó, Tống Thư đã có thai.
Đứa trẻ vì thế mà không giữ được.
Nàng lảo đảo lao vào cung của ta, ôm một cái tã trống không khóc:
“Nương nương, ngươi có thể ghen tị ta được lòng hoàng thượng, nhưng đứa trẻ vô tội mà.”
Ta còn chưa kịp nói gì, nàng đã ngất đi.
Sở Kỳ An lập tức đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuong-tung-khong-muon-nua/chuong-5-2.html.]
Hắn đỡ lấy Tống Thư, Tống Thư tựa vào lòng hắn, vẻ mặt tái nhợt, trông như một món đồ sứ xinh đẹp mà mong manh, dường như ngay giây sau sẽ vỡ tan.
Sở Kỳ An nhìn ta.
Hắn khẽ nói: “Khương Tụng, nàng không có tư cách ghen tị với Thư nhi.
“Nàng nên biết rõ, bao năm qua ta đối tốt với nàng đều là vì nàng ấy.”
Nói xong, Sở Kỳ An bế Tống Thư, quay người rời đi.
Hắn đi rồi, bữa tối hôm đó, ta ăn ba đĩa thịt anh đào, hai miếng sườn cừu nướng, năm con chim bồ câu rán, bảy bát bánh trôi đường.
Ngân Kiều không ngừng giúp ta vỗ lưng: “Nương nương, người ăn chậm lại.”
Không được, nếu ăn chậm, nước mắt ta sẽ rơi xuống.
Ta nói với Ngân Kiều: “Ngươi cũng ăn đi, nếu không sau này có thể không còn cơ hội nữa.”
Ta đoán không sai.
Ngày hôm sau, thánh chỉ đến.
Ta hạ độc hại Tống Thư, tội danh đã định.
Bị tước bỏ phục chế quý phi, đày vào lãnh cung.
Trong lãnh cung, ta có rất nhiều thời gian để hồi tưởng quá khứ.
Ta nhớ lại lời sư phụ nói.
Sư phụ nói, người ta, khi ở ngoài cuộc thì tỉnh táo, nhưng đã vào trong cuộc thì mê muội.
Ta theo Sở Kỳ An bảy năm, tưởng mình tỉnh táo, nhưng rốt cuộc cũng đã vào trong cuộc.
Tình ái là ván cờ lợi hại nhất thế gian, sư phụ bị mắc kẹt, từ bỏ tất cả để theo một góa phụ xinh đẹp.
Ta cũng bị mắc kẹt, không biết từ lúc nào đã động lòng với vị đế vương vô tình.
Nhưng sư phụ cũng dạy ta, người phạm sai lầm, bất cứ lúc nào muốn sửa cũng không muộn.
Lần đầu tiên ta phát hiện, sư phụ thật là vĩ đại.
Ông đã dạy ta đạo lý đúng đắn nhất thế gian.
Còn truyền cho ta công phu hữu ích nhất thế gian.