KHƯƠNG TỤNG KHÔNG MUỐN NỮA - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-06-11 02:22:57
Lượt xem: 409
8
Cuối cùng ta đã chờ được Sở Kỳ An.
Tiếng thái giám vang lên: "Hoàng thượng giá lâm..."
Nhưng mãi không thấy ai vào.
Sở Kỳ An đứng ở cửa.
Ngân Kiều mắt sưng húp, lạnh lùng: "Hoàng thượng, nếu muốn vào thì vào, có gì phải sợ?
"Nàng ấy yêu người đến vậy, dù có thành ma cũng không hại người đâu."
Lời này như đánh vào sau đầu Sở Kỳ An, khiến hắn lảo đảo, mặt không còn huyết sắc.
Tống Thư vội đỡ hắn: "Hoàng thượng..."
Sở Kỳ An gạt tay Tống Thư ra.
Hắn bước vào, đến bên ta:
"A Tụng."
Hắn nói nhỏ.
Trước đây, chỉ cần hắn gọi như vậy, ta đều vui vẻ đáp: "Dạ!"
Nhưng lần này, ta không thể đáp lại.
"A Tụng." Sở Kỳ An vẫn cố chấp gọi, "Nàng không thể ch//ết, nàng khỏe mạnh, vui vẻ như vậy..."
Thái y bên cạnh kiểm tra, nhẹ nhàng nói với Sở Kỳ An:
"Hoàng thượng, quý phi có lẽ ch//ết do vết thương cũ tái phát.
"Lưng nàng có ba vết tên, vai trái bị một chưởng, gần tim."
Sở Kỳ An sững sờ.
Hắn biết những vết thương đó từ đâu.
Những vết tên trên lưng là khi bảo vệ hắn trong cuộc tranh giành ngôi vị.
Vai trái là khi ám sát gian thần, bị hộ vệ của hắn đánh trúng.
Khi đó Sở Kỳ An hỏi ta có đau không, ta vừa ăn gà vừa lắc đầu: "Không đau, không đau, ngài thấy không, ta ăn ngon, sức khỏe tốt!"
Thực ra làm sao không đau?
Chỉ là ta không quen nói thôi.
"Vết thương cũ kéo dài, lại tích tụ thành bệnh, thần đoán rằng quý phi ch//ết vì suy kiệt tim mạch..."
Sở Kỳ An nhìn xuống ta.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn đưa tay, như muốn chạm vào mặt ta:
"Là trẫm..."
Là trẫm hại nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuong-tung-khong-muon-nua/chuong-8.html.]
Nhưng Sở Kỳ An chưa kịp nói, Ngân Kiều đứng dậy, chắn trước mặt ta: "Thi thể không tốt, vì long thể an khang, hoàng thượng không nên chạm vào."
Nàng bảo vệ t.h.i t.h.ể ta, không cho Sở Kỳ An chạm vào.
Mặt hắn lại tái nhợt.
Hắn biết Ngân Kiều căm ghét mình.
Ngay cả Ngân Kiều cũng vậy, huống chi là...
Hắn khàn giọng hỏi: "A Tụng trước khi đi, có hận trẫm không?"
Ngân Kiều im lặng: "Tiểu thư không nói."
Nàng đưa ra một bức thư, lạnh nhạt: "Đây là thư tiểu thư để lại cho hoàng thượng, người xem đi."
Sở Kỳ An đuổi hết mọi người.
Hắn ngồi một mình trong lãnh cung, bên cạnh xác ta, mở bức thư.
"Ngai như sơn thượng tuyết,
Kiểu nhược vân gian nguyệt.
Văn quân hữu lưỡng ý,
Cố lai tương quyết tuyệt."
Dịch thơ:
“Trắng như tuyết trên núi,
Sáng tựa trăng giữa mây.
Nghe lòng chàng hai ý,
Thiếp đành đoạn tình này.”
Là bài thơ "Bạch Đầu Ngâm", bài thơ rất dài.
Nhưng trang thư đầu chỉ viết bốn câu đó.
Sở Kỳ An mở trang thứ hai.
"Xin lỗi, phía sau ta quên mất rồi.
Ta cứ nói thẳng nhé.
Sở Kỳ An, ta thích ngài.
Ta biết ngài không thích ta, nhưng không sao, cảm ơn ngài vì những năm qua đã đối tốt với ta.
Ta biết mình không thể sống được nữa, nên để lại bức thư này, nói với ngài vài lời.
Phía đông hồ có một tảng đá đen, ta hay ngủ trên đó, mỗi khi nằm trên đó đều thấy an tâm, nên hy vọng ngài chôn ta cùng tảng đá đó, để ta mãi mãi ngủ trên đó.
Trong cung, ngoài ngài, ta không quen ai, chỉ có Ngân Kiều luôn bên ta, ta chỉ lo lắng cho nàng ấy. Hy vọng ngài cho nàng nhiều bạc, rồi đưa nàng ra ngoài cung, vì ngài cũng biết cái cung này thật không phải là nơi cho con người ở.
Ta cũng lo cho ngài. Sau này không còn ta bảo vệ ngài, ngài phải tự bảo vệ mình, làm hoàng đế tốt, đừng gây thù chuốc oán nhiều.
Sau này không gặp lại nữa!
Khương Tụng."