Khuynh Thành - Phần 6
Cập nhật lúc: 2024-10-17 07:00:53
Lượt xem: 2,826
8
Quả nhiên lời Chung Trần An nói không sai.
Ngay ngày hôm sau, Tần Huy đã ra tay với ta.
Khi đó, ta đang ngồi trong thư phòng tính toán sổ sách, sản nghiệp nhà họ Cố không ít, việc tính toán khá phức tạp.
Tính đến khi đầu óc choáng váng, ta với tay lấy chén trà bên cạnh uống một ngụm.
Vừa nhấp một ngụm, ta liền nhận ra có điều gì đó không ổn, lập tức nhổ nước trà ra.
Nhưng dù sao vẫn có chút đã bị ta nuốt xuống.
“Tố Lan!” Ta gọi lớn.
Gọi mấy lần mà không thấy ai đáp lại, lòng ta bỗng trầm xuống, ta lập tức đẩy cửa ra ngoài, cúi xuống nhìn, thấy Tố Lan ngồi tựa vào cửa, trông như đã ngủ say.
“Tố Lan!” Ta kinh hãi kêu lên, định ngồi xuống kiểm tra.
Ngay giây tiếp theo, có người từ phía sau bịt kín miệng mũi ta.
Mùi hương nồng xộc thẳng vào phổi, ta chỉ kịp giãy giụa một lát rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng, không biết đã ngủ bao lâu, ta chỉ cảm nhận được mình đang bị di chuyển…
Ta cố gắng dồn toàn bộ sức lực để bấm mạnh vào lòng bàn tay, cuối cùng cũng miễn cưỡng mở được mắt ra.
“Cố tiểu thư, ngươi tỉnh rồi sao?”
Giọng nói của Tần Huy vang lên bên tai, toàn thân ta tức khắc lạnh toát.
Ta ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy nơi này xa lạ vô cùng, không biết là chốn hoang vu nào…
Tần Huy tiến đến gần ta, cười giả dối: “Kinh thành dạo này có kẻ cướp hoa hoành hành, lúc nãy ta đến viện của nàng, thấy nàng ngất xỉu trên mặt đất, sợ trong phủ còn nguy hiểm, nên mới mang nàng ra đây trước…”
Đồ lừa đảo.
Lời nói đầy sơ hở, chẳng có chút hợp lý nào.
Ta chẳng còn sức lực, đến cả ngồi dậy cũng khó khăn.
Tần Huy ngồi xuống, đưa tay vuốt ve mặt ta: “Mặt Cố tiểu thư đỏ lắm, có phải rất khó chịu không?”
Vừa nói, hắn vừa đưa tay định cởi y phục của ta: “Tại hạ rất sẵn lòng phục vụ tiểu thư…”
“Tần Huy.” Ta cố giữ bình tĩnh: “Chúng ta có thể nói chuyện tử tế được không?”
“Để tiểu thư vui vẻ xong rồi nói chuyện cũng không muộn.”
Hôm nay, hắn quyết tâm ép ta vào đường cùng.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Ta cắn chặt lòng bàn tay, cố giữ cho đầu óc tỉnh táo.
“Ta biết ngươi muốn gì.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Chẳng phải ngươi chỉ muốn gia sản nhà họ Cố của ta sao? Vậy ngươi có biết gia tộc họ Cố năm xưa phát đạt nhờ điều gì không?”
Tần Huy khựng lại: “Ý nàng là… kho báu?”
Có lời đồn đại rằng gia tộc họ Cố trở nên giàu có là nhờ tổ tiên tìm được một kho báu bí mật, nơi mà chỉ cần một món đồ cũng đủ để đổi lấy cả gia tài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/khuynh-thanh/phan-6.html.]
Tần Huy đương nhiên cũng đã nghe qua.
“Ngươi tha cho ta.” Ta thở gấp: “Ta sẽ nói cho ngươi biết kho báu ở đâu.”
Hắn nghi ngờ nhìn ta.
Ta mấp máy môi, nhưng không phát ra tiếng, Tần Huy vội cúi người lại gần: “Ngươi nói gì?”
Hắn nghiêng đầu, để lộ phần cổ. Ta khẽ nhếch môi, dùng hết sức lực rút trâm cài tóc ra, đ.â.m thẳng vào cổ hắn.
“Phụt...”
Máu nóng b.ắ.n tung tóe lên mặt ta.
Tần Huy ôm lấy cổ, ngã quỵ xuống đất, há miệng nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.
Ta lấy lại nhịp thở, lục lọi trong túi thơm bên hông lấy ra một viên thuốc, cho vào miệng.
Đây là thuốc trợ tim, ít nhất có thể giúp ta hồi phục phần nào sức lực.
Ta không nhìn Tần Huy thêm lần nào nữa, loạng choạng quay người bỏ đi.
Nơi này hoang vu mà trời lại sắp tối rồi...
9
Chung Trần An tìm thấy ta ở khe núi.
“Cố Khuynh Thành! Đừng ngủ!” Hắn kéo ta dậy, vỗ nhẹ lên mặt ta: “Cố Khuynh Thành?”
Ta mơ màng mở mắt: “À, là ngài.”
Ta đưa tay quàng lấy cổ hắn, cố vùi mặt vào sát cổ hắn.
“Lạnh quá.”
Trước đó, để kiềm chế cơn nóng trong người, ta đã lao xuống nước, không biết ngâm bao lâu, giờ đây toàn thân chỉ thấy lạnh buốt.
“Ta đưa nàng về.”
Giọng Chung Trần An có phần cứng nhắc, khàn đục: “Đừng loạn tay loạn chân.”
Hắn dùng một tay kéo tay ta lại.
Ta lắc đầu: “Giờ chưa được, t.h.i t.h.ể Tần Huy… vẫn chưa xử lý…”
Chung Trần An kinh ngạc nhìn xuống ta: “Nàng g.i.ế.c hắn rồi?”
“Ừ, g.i.ế.c rồi...” Cơn nóng lại trào dâng từ bụng, bên ngoài lạnh lẽo nhưng bên trong nóng như lửa, ta bị giày vò đến khô cả họng, bắt đầu nói lảm nhảm: “Hắn muốn vấy bẩn ta, nên ta g.i.ế.c hắn. Hắn đáng chết, đáng chết…”
Vừa dìu ta xuống núi, Chung Trần An vừa an ủi: “Nàng làm tốt lắm, hắn đáng chết.”
Không biết là hắn đi quá chậm hay đường quá dài.
Ta không thể chịu nổi nữa, quay đầu cắn vào tai hắn, lẩm bẩm oán trách: “Ngài đi chậm quá, ta khó chịu.”
Cả người hắn cứng đờ, nghiến răng nói: “Cố Khuynh Thành, buông ra.”
“Ta không buông.”