Kiếp Này Dành Cho Ngươi - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-09-21 10:22:39
Lượt xem: 4,790
Hôn ước này cuối cùng cũng được hủy bỏ. Mẫu thân tự tay đưa tờ hôn thư ấy cho ta. Tờ giấy mỏng manh, đã có chút cũ kỹ vì năm tháng, nhưng vẫn được bảo quản kỹ lưỡng. Nghe nói khi Thẩm Quy Trì nghèo khó lên kinh, hắn vẫn luôn giữ tờ hôn thư này bên mình, như một vật quý giá.
Ta cầm lấy, nhìn tới nhìn lui hồi lâu, rồi bảo tiểu Miên mang đến một lò than. Ta không hề luyến tiếc, đặt tờ hôn thư vào trong lửa. Giấy cuộn lại, từng chút một hóa thành tro bụi.
Tiểu Miên còn tỏ ra nhẹ nhõm hơn cả ta. Trong mắt nàng, ta tốt đẹp trăm bề, còn Thẩm Quy Trì thì chẳng thể xứng đáng. Bỗng nhiên nàng khẽ thốt lên một tiếng "Ơ", ngập ngừng nói: "Tiểu thư, sao người lại rơi lệ?"
Ta cũng ngạc nhiên, đưa tay lên sờ, thì quả thực có một giọt lệ lăn xuống má. Ta mỉm cười: "Lò than khói nhiều quá, ta bị hun cay mắt."
Nàng vội vàng dời lò than đi, khi quay lại lại nhìn ta thật chăm chú rồi nói: "Tiểu thư, ta cũng không biết vì sao, nhưng ngay từ lần đầu gặp vị công tử nhà họ Thẩm, ta đã không thích hắn. Ngay cả cái cách hắn đồng ý hủy hôn cũng khiến người ta cảm thấy đáng ghét, như thể đời trước hắn kết thù với chúng ta vậy. Hắn là loại người, ai mà hắn không thích, chắc hẳn người đó sẽ chẳng được yên thân."
Ta lặng lẽ mỉm cười lắng nghe, nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút trống vắng. Làm sao ta không hận hắn được chứ? Nhưng Thẩm Quy Trì của hiện tại vẫn chưa làm gì sai, nên mọi cảm xúc của ta chỉ có thể nén lại. Giờ đây hôn ước đã chấm dứt, cắt đứt duyên nợ ngay từ đầu, không có cách nào tốt hơn nữa.
Tiểu Miên đột ngột chuyển chủ đề, nàng nói: "Nhưng theo ta thấy, tiểu Vương gia thật sự rất tốt. Các cô nương thích ngài ấy chắc phải xếp hàng từ đây đến tận Kim Lăng."
Ta trợn mắt giả vờ kinh ngạc, trêu nàng: "Ngươi nói nhiều chuyện cưới hỏi như vậy, chẳng lẽ ngươi muốn thành thân rồi sao?" Tiểu Miên nghe vậy liền đỏ mặt, quay đi không thèm để ý đến ta nữa.
Chỉ là chuyện Tống gia từ hôn vẫn khiến người đời đàm tiếu, kẻ biết chuyện hay người không biết chuyện cũng đều mắng Tống gia vô tình. Phụ thân vì muốn tỏ lòng áy náy, đã chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh để bồi thường, còn đưa ra nhiều lợi ích khác. Nhưng Thẩm Quy Trì, cột sống hắn vẫn thẳng tắp, từ chối không nhận lấy một đồng, thậm chí còn chủ động xin rời phủ.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Khi hắn rời phủ, ta đã đến gặp hắn một lần.
Ta hỏi: "Ngươi định đi đâu?"
Ta nghĩ hắn sẽ tỏ ra khó chịu, nhưng thật bất ngờ, hắn trả lời: "Đến ở tạm tại căn nhà cũ mà bằng hữu của phụ thân ta để lại."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-danh-cho-nguoi/chuong-7.html.]
Ta gật đầu, cũng không biết phải nói thêm điều gì. Bỗng hắn khẽ hỏi: "Hôn thư đâu rồi?"
Ta mỉm cười đáp: "Đốt rồi."
Khóe môi hắn nhếch lên một nụ cười khinh bỉ. Ta đột nhiên muốn hỏi thêm một câu, liền gọi tên hắn: "Thẩm Quy Trì."
Có lẽ đây là lần đầu tiên ta gọi thẳng tên hắn như vậy, nên hắn hơi ngẩn người. Ta hỏi: "Nếu một ngày nào đó ngươi cưới được người trong lòng, nàng cũng yêu ngươi, đêm tân hôn, ngươi có vén khăn trùm đầu của nàng, nâng tấm màn che mặt của nàng lên không?"
Câu hỏi này nghe có vẻ kỳ lạ, nhưng rất dễ trả lời. Thẩm Quy Trì đáp: "Tất nhiên."
Tay ta đang giấu trong ống tay áo, tay đang nắm chặt bỗng buông lỏng ra, như thể sau câu trả lời ấy, ta đã được giải thoát. Một chữ "Tất nhiên" đầy dứt khoát, rõ ràng. Kiếp trước, đêm tân hôn ta đã vui sướng đến thế nào, vậy mà chẳng ai vén khăn che đầu cho ta. Giờ thì ta đã biết được đáp án từ chính miệng hắn – chỉ bởi vì người hắn cưới, không phải là người hắn yêu.
Ta lấy số bạc ta đã giấu trong tay áo ra, nắm lấy tay hắn và đặt vào. Ta không thương hại hắn, chỉ là lo lắng cho hắn. Ở kinh thành này tiêu tiền như nước, nếu hắn chịu thiệt thòi gì, người bị đổ lỗi sẽ là nhà họ Tống. Ta nói: "Ngươi cầm đi, đây là tiền riêng của ta. Ngươi không cần trả lại, vì ngươi nợ ta quá nhiều, nhiều đến mức không thể trả nổi."
Thẩm Quy Trì sững sờ, có lẽ cũng không hiểu rõ bản thân mình nợ ta điều gì. Hắn cúi xuống nhìn chiếc túi tiền màu hồng phấn đầy tầm thường kia.
Ta lại gọi tên hắn lần nữa: "Thẩm Quy Trì." Trâm bạc trên tóc ta khẽ lay động trong gió. Ta nhẹ giọng nói: "Ngoài ta ra, không ai tin tưởng ngươi có thể đạt được thành tựu cao lớn. Cũng ngoài ta ra, không ai tin ngươi có thể bước trên con đường vinh hoa phú quý. Ta hủy hôn không phải vì coi thường ngươi, mà là bởi vì ta đã từng phạm một sai lầm, ta không thể để nó lặp lại thêm một lần nữa. Nó đau đớn lắm."
Mắt Thẩm Quy Trì bỗng mở to, gió tuyết lướt qua tóc mai của hắn. Hắn vốn tự tin vào tài năng của mình, nhưng ta chưa từng thấy hắn có vẻ bối rối và hoảng sợ như lúc này.
Hắn đưa tay ra, như muốn chạm vào ta, nhưng ta đã lùi lại nửa bước, cúi đầu thi lễ.
"Chúc ngươi chắp cánh bay cao, có mỹ nhân bên cạnh, hưởng vinh hoa phú quý trọn đời."
Chỉ là không còn liên quan đến ta nữa.