KIẾP NÀY MỌI THỨ SẼ DO TÔI ĐỊNH ĐOẠT - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:59:28
Lượt xem: 2,348
“Tối qua, tôi có việc quan trọng ở Thiếu Sơn, tình cờ gặp cô.”
“Gần đây có rất nhiều người theo dõi tôi, cô đột nhiên xuất hiện, lời nói lại đầy sơ hở, tôi còn tưởng rằng cô là do đám người kia sai đến, suýt chút nữa đã ném cô xuống núi.”
“Bây giờ tôi đã hiểu rõ mọi chuyện, cũng đã biết thân phận của cô nên sẽ không làm khó cô nữa.”
Tôi gật đầu.
“Tôi biết rồi.”
“Vậy tôi có thể về nhà được chưa?”
“Mặc dù bác sĩ khuyên tôi nên ở lại bệnh viện một thời gian nhưng gần nhà cũng có bệnh viện, tôi cứ không về, lo rằng…”
Phó Thần đột nhiên ngắt lời tôi.
“Điều này thì cô có thể yên tâm, từ lúc cô mất tích đến giờ, người nhà họ Diệp chưa từng đi tìm cô.”
“Diệp Bất Quần, Hồ Mang, Tô Hạ đều bỏ mặc cô, chỉ mang theo đứa con gái riêng về, để cô một mình ở trong nghĩa trang.”
“Sau khi họ trở về, bà nội, chú hai, thím hai của cô đều không hỏi han gì đến cô nhưng lại lo lắng đứa con riêng khi leo núi có mệt mỏi hay không.”
“Đứa con gái riêng không vui thì cả đám người dẫn đến Bích Vân Thiên ăn cơm còn mua rất nhiều quần áo túi xách hàng hiệu.”
“Như vậy, cô còn lo lắng không?”
12
Ngày cúng bái hôm ấy tôi chỉ gọi Diệp Bất Quần.
Là Hồ Mang và Tô Hạ tự đến và nói rằng muốn đi cùng chúng tôi.
Tôi nghĩ mọi người đều là bạn bè và người thân nên đã đồng ý.
Cũng không mang theo tài xế hay vệ sĩ.
Nhưng tôi không ngờ họ lại dẫn cả Diệp Vận Vận đi cùng.
Họ nói: “Vận Vận có ý tốt.”
Tốt bụng đến mức nhân lúc ba người họ đi đến nhà vệ sinh cố tình làm đổ nước lên tiền giấy?
"Diệp Vận Vận! Cô có ý gì?”
Diệp Vận Vận nhún vai, cười nói: “Cô nhìn thấy rồi đấy, tôi không muốn mẹ cô sống tốt ở dưới đó!”
Tôi giận đến run người: “Cô quá đáng quá rồi đó!”
“Quá đáng sao?” Cô ta kéo cổ áo, lộ ra dấu vết giống như bị muỗi đốt: “Hickey do Tô Hạ làm.”
Cô ta cong môi lại gần nói: “Chỗ riêng tư cũng có nhưng mà không tiện cho cô xem.”
Tôi không thể chịu đựng được nữa, bèn giơ tay tát cô ta một cái.
Lúc này ba người Diệp Bất Quần quay về.
Đúng lúc nhìn thấy hai chúng tôi đang đánh nhau.
Trên mặt Diệp Vận Vận hiện rõ dấu năm đầu ngón tay, khóe miệng còn có chút máu.
Cô ta vừa khóc vừa nói: “Chị không cố ý đâu, là lỗi của em đã không cẩn thận làm đổ nước lên tiền giấy mới khiến chị tức giận!”
"Không cẩn thận cái gì! Cô rõ ràng là cố ý! Cô còn nói." Tôi nhìn sang Tô Hạ, anh ta đang quan tâm lau nước mắt cho Diệp Vận Vận.
Dường như không cần thiết phải hỏi nữa.
Diệp Bất Quần khẽ cau mày: "Kiêu Dương, Vận Vận đã nói là ngoài ý muốn, sao em còn hùng hổ như vậy!"
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Anh ta chỉ vào mặt Diệp Vận Vận: "Em xem em đánh em ấy như này! Anh làm chủ, em xin lỗi Vận Vận đi rồi chuyện này cho qua."
Hồ Mang phụ họa: "Đúng vậy! Nhất định phải xin lỗi! Cô quá đáng quá rồi!"
Tôi tức giận đến bật cười: "Các anh muốn tôi xin lỗi Diệp Vận Vận? Rõ ràng là lỗi của cô ta, tại sao tôi phải xin lỗi?"
Tô Hạ trách mắng tôi: "Em là được chúng tôi chiều hư rồi! Quen thói ngang ngược hung hăng, kiêu ngạo độc đoán! Đến cả em gái mình cũng bắt nạt!"
Hồ Mang đề nghị: "Để nó ở chỗ này tự kiểm điểm lại bản thân trước đi!"
Diệp Bất Quần lắc đầu: "Kiêu Dương, hãy suy ngẫm lại đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-moi-thu-se-do-toi-dinh-doat/chuong-4.html.]
Tô Hạ kéo Diệp Vận Vận đi, theo sau là hai người còn lại.
Tôi nhìn Phó Thần với ánh mắt đầy tức giận: "Không, cô ta không phải là con gái riêng! Không có bằng chứng nào chứng minh cô ta là con gái của bố tôi!"
"Nhưng mà, cô ta trông giống hệt Diệp Bất Quần." Phó Thần cười chế giễu: "Còn giống hơn người em gái song sinh là cô đấy."
Tôi nhíu mày nói: “Đúng vậy, đây cũng là điều tôi luôn thắc mắc và là lý do tôi tạm thời giữ cô ta lại.”
Phó Thần nhìn sang hỏi: "Vậy có khả năng nào, cặp song sinh thật sự thật ra là họ hay không?"
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Làm sao có thể như vậy? Tôi và Diệp Bất Quần cùng nhau lớn lên từ nhỏ!"
Phó Thần thản nhiên nói: “Không có lửa làm sao có khói.”
"Cho cô một lời khuyên, dũng cảm đưa ra giả thuyết rồi cẩn thận xác minh."
"Ví dụ, nếu cô c.h.ế.t thì người được lợi lớn nhất là ai?"
Tôi ngơ ngác nhìn chú: “Có phải chú đã biết gì rồi hay không?”
Phó Thần không trả lời mà chỉ nhắc nhở tôi: "Diệp Kiêu Dương, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, suy nghĩ kỹ xem nên làm gì trước rồi hãy quay về.”
13
Tôi gật đầu, đột nhiên nhớ ra chúng tôi đều nói với mọi người rằng Diệp Vận Vận là cô gái được nhà họ Diệp giúp đỡ, vậy Phó Thần...
"Sao chú lại biết được cô ta là con gái riêng? Chuyện này đến cả dì của tôi, tôi cũng chưa nói."
"Khó lắm à?" Phó Thần không cho là đúng.
Chú đưa điện thoại cho tôi, trong album ảnh có một số đoạn video.
"May là Tiểu Trần đi nhanh, nếu muộn một chút thì mấy thứ này đã không còn rồi."
Tôi mở video lên xem, đó là cảnh tôi và Diệp Vận Vận tranh cãi trên núi Thiều Sơn, ba người Diệp Bất Quần chỉ trích tôi.
Trong kiếp trước, tôi cũng muốn lấy đoạn video giám sát này để chứng minh sự trong sạch của mình nhưng tôi đã đến quá muộn, video đã mất.
Tôi tiếp tục xem đoạn video tiếp theo, là hình ảnh nhóm người Diệp Bất Quần đưa Diệp Vận Vận đi ăn và mua sắm.
Chú hai và thím hai cũng đi cùng với vẻ mặt tươi cười.
Trái tim tôi như bị một tảng đá lớn đè lên.
Người quen biết gặp nạn thì ít nhất cũng được mấy câu quan tâm, nhưng người trong gia đình là tôi mất tích, trong mắt họ lại không là gì cả.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại.
Nhưng nước mắt lại không thể ngừng chảy.
Phó Thần cau mày, không biết đang âm thầm suy nghĩ gì, thế mà lại nói: “Cháu đừng khóc, chú sẽ thay cháu trừng phạt họ!"
Tôi mờ mịt nhìn chú với đôi mắt ngấn lệ: "Tại sao chú lại giúp cháu?"
Chú chỉ vào khóa bình an.
"Đây là món quà chú tặng cho ông Diệp, tượng trưng cho lời hứa của chú."
Tôi khiếp sợ không thôi, trong lòng lại tràn đầy oán hận và tủi thân.
Trong kiếp trước, Diệp Vận Vận đã cướp khóa bình an của tôi.
Vì thế nên Phó Thần...
"Vậy thì dù ai sở hữu nó đi chăng nữa, chú cũng sẽ đối xử tốt với người ấy phải không?"
Giọng nói của tôi run rẩy.
Vậy mà lại vì cái khóa bình an này!
"Vậy cũng không phải."
Phó Thần vươn tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu tôi.
"Tiểu Kiêu Dương, khi chú mười sáu tuổi đã gặp cháu."
Tôi đột nhiên ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng cười của chú.
"Cháu khen chú không chỉ có gương mặt đẹp, tay cũng đẹp, lại còn lấy kẹo mà cháu yêu thích nhất ra để chiêu đãi chú."
Tôi bỗng dưng nhớ lại hình ảnh mơ hồ của chàng trai trẻ trong kí ức xa xôi: "Sau này chú rất ít đến, vì vậy cháu đã hơi quên mất."