KIẾP NÀY MỌI THỨ SẼ DO TÔI ĐỊNH ĐOẠT - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-09-16 21:01:16
Lượt xem: 2,754
Đúng vậy, lần này là báo cáo giám định của Diệp Bất Quần và Diệp Vận Vận.
Thìm hai nhìn chằm chằm vào màn hình rồi quay đầu nhìn kỹ chú hai và anh em Diệp Bất Quần: “Thảo nào! Thảo nào giống nhau đến thế!”
Ngực bà ta phập phồng, căm phẫn trừng mắt nhìn chú hai: “Ông nói với tôi rằng nó là con gái riêng của anh cả! Tôi mới nghĩ anh em ruột thịt giống nhau một chút là chuyện bình thường. Tôi thà tin ông còn hơn tin vào mắt mình nhưng ông lại lừa dối tôi như vậy!”
“Diệp Hòa, ông đáng c.h.é.m ngàn đao!”
Diệp Bất Quần lắc đầu: “Không, đây không phải sự thật!”
Tôi mỉm cười hỏi anh ta: “Đây không phải sự thật thì đâu mới là sự thật? Có muốn tôi làm xét nghiệm ADN với anh không? Cặp song sinh có thể làm xét nghiệm ADN nhưng anh có dám đi với tôi không?”
22
Bữa tiệc kết thúc sớm.
Vì có Hồ Mang nên tôi không muốn ở nhà dì nữa.
"Vậy thì đi đến nhà Phó tổng đi!"
"Dù sao thì cô Diệp cũng là cháu gái của Phó tổng mà!"
Tôi nhìn Phó Thần một cái: "Thích hợp không?"
Phó Thần chậm rãi mở miệng: "Nếu con không sợ Diệp Hòa chó cùng rứt dậu, mưu hại con, thì tự tìm khách sạn mà ở."
Tôi hậm hực lên xe.
"Giỏi đấy, Tiểu Kiêu Dương, còn biết làm giả nữa."
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ: "Ai, ai làm giả chứ?"
"Báo cáo của chú hai và đứa con gái riêng đó là thật nhưng Diệp Bất Quần..."
Tôi vuốt nhẹ mũi: "Được rồi, tôi thật sự có lòng tốt cho người giúp chú hai và Diệp Vận Vận dọn dẹp phòng, lấy được bằng chứng..."
"Nhưng Diệp Bất Quần, ngay cả bóng dáng anh ta cũng không thấy!"
Phó Thần thản nhiên mở miệng: "Cậu ta bụng dạ thâm sâu, những ngày ở Hải Thành, đều..."
Chú mới nói được một nửa bỗng dưng im lặng.
Tôi nghi ngờ nhìn theo ánh mắt của chú vậy mà lại nhìn thấy dượng ôm một người phụ nữ mặc đồ kín mít.
"Tiểu Trần, dừng xe!"
"Lái tiếp đi." Phó Thần ngăn cản tôi.
Tôi nhìn chằm chằm vào chú: "Vậy thì chú để cháu xuống xe!"
Phó Thần lắc đầu: "Hồ Húc so với Diệp Hòa còn khó đối phó hơn."
"Vậy thì sao, đây là chuyện liên quan đến dì cháu, cháu không thể nhắm một mắt, mở một mắt cho qua được!"
"Chú không bảo cháu không quan tâm nhưng cháu có thể lý trí hơn một chút không? Cứ xông lên như vậy rất dễ đánh rắn động cỏ."
Tôi gật đầu nhưng vẫn rất lo lắng.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
Chú nhướn mày, chỉ vào đầu của tôi: "Tự suy nghĩ."
Tôi nhanh chóng động não.
Sau một hồi im lặng, tôi rất nhanh đã nảy ra một ý tưởng.
23
Mặc dù quyền lực của dượng ở Hải Thành rất lớn.
Nhưng ông ngoại tôi cũng không phải là người dễ bắt nạt.
Tôi không nói cho ông ngoại biết về những chuyện vụn vặt của nhà họ Diệp, tất nhiên cũng không nói với ông về nghi ngờ đối với dượng.
Có điều tôi vẫn có thể tìm ông ngoại mượn vài người.
Thông qua trung gian là "nhân viên phục vụ", tôi thành công đặt bút ghi âm vào phòng dượng đang ở.
"Mượn sức người làm sức mình, không tồi." Phó Thần dựa vào ghế sofa, đánh giá tôi: "Nhưng kinh nghiệm vẫn còn quá ít."
"Câu của chú là có ý gì?" Cháu thật sự không hiểu.
Chú nhắm mắt lại nghỉ ngơi: “Cháu sẽ rất nhanh biết thôi."
Sáng sớm ngày hôm sau, tôi đầy mong đợi bật bút ghi âm lên.
Nhưng không thể tin nổi, không có gì cả!
Phó Thần chỉ vào bút ghi âm: "Ông ta phát hiện rồi."
"Sao ông ta lại phát hiện ra?" Tôi vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Chú không đáp lại, chỉ thờ ơ đưa điện thoại cho tôi.
"Hồ Húc không hề đơn giản, cháu xem cái này đi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-moi-thu-se-do-toi-dinh-doat/chuong-8.html.]
Tôi cau mày, vẻ mặt không vui.
Vừa xem video tôi đã ngẩn người.
"Còn có thể như vậy sao?!"
Trời đất ơi!
Khách sạn đó tối hôm qua vô duyên vô cớ bốc cháy!
Điều không thể tin nổi đó là, một khách sạn năm sao như vậy bốc cháy mà lại không lên tivi!
Đứng trước an nguy của bản thân, dượng và người phụ nữ sao có thể quan tâm gì nhiều! Trong đầu họ chỉ có một thứ là nhanh chóng chạy thoát thân!
Trong quá trình này, camera giám sát trong hành lang đã ghi lại họ rất rõ ràng!
Dượng vội vã chạy thoát, chỉ mặc một cái quần lót.
Còn người phụ nữ kia thậm chí còn không kịp mặc quần lót, trần truồng chạy ra.
Tôi vừa tức vừa buồn cười, vỗ mạnh vào ghế sofa: "Ban đầu là ông ta theo đuổi dì cháu trước, cầu hôn với dì cháu!"
Phó Thần ném ra một chồng ảnh: "Người phụ nữ này là tình đầu của Hồ Húc, bị bố mẹ ngăn cấm rồi chia tay."
Tôi cẩn thận lật xem từng bức ảnh, cứ cảm thấy người phụ nữ này có chút quen mắt: "Hình như cháu đã gặp bà ta rồi."
"Dì của cháu và bà ta có vài phần giống nhau." Phó Thần chỉ ra.
Tôi lắc đầu: "Không chỉ là như vậy. Trước kia cháu thực sự đã gặp bà ta rồi nhưng ở đâu nhỉ?"
Tôi gãi đầu, đi đi lại lại trong phòng khách.
Phó Thần xử lý công việc xong, nhìn thấy tôi vẫn đang suy nghĩ, lấy ra một thanh socola từ trong tủ lạnh ra, hỏi: "Đã đổi khẩu vị chưa?"
Suy nghĩ của tôi đột nhiên bị kéo về mười mấy năm về trước
"Chú, thử xem? Đây là loại socola cháu thích nhất! Ngon lắm đấy!"
"Chú, chú không chỉ đẹp trai mà tay cũng đẹp quá!"
"Chú Phó Thần, sau này thường xuyên đến chơi nhé!"
Tôi ngước lên nhìn chú, ma xui quỷ khiến nói câu: "Chú Phó Thần, sau này thường xuyên đến chơi nhé!"
Phó Thần ngẩn người một lát, sau đó cong khóe miệng: "Nhớ ra rồi à."
Tôi mở giấy gói, cho viên socola vào miệng.
Hơi đắng mà cũng có chút ngọt.
Một ý tưởng bất chợt xuất hiện trong đầu.
Tôi đập tay vào ghế sofa.
"Cháu nhớ ra rồi!"
Tôi kích động nắm lấy tay Phó Thần.
Chú ngẩn ngơ nhìn tôi, tai đỏ bừng.
Tôi hưng phấn hét lên: "Chú, cháu nhớ ra rồi!"
"Người phụ nữ đó cháu đã gặp bên cạnh chú hai!"
24
Mạnh dạn đưa ra giả định, cẩn thận xác minh.
Tôi nhớ lại lời Phó Thần, tìm cách xác thực suy đoán.
Kết quả không khác nhiều so với suy đoán của tôi.
Vì để ép dì tôi đi hoặc nói cách khác là để hại c.h.ế.t dì, khiến tôi mất đi chỗ dựa, chú hai đã sắp đặt cho dượng và tình đầu gặp nhau.
Nhưng vì sao chú hai lại muốn hại tôi?!
"Nếu như là vì công ty, vậy tại sao ngay từ đầu chú ấy không lấy lòng ông nội, để ông nội ưu ái chú ấy hơn?"
Tôi đầy nghi vấn, nhìn Phó Thần.
Chú thản nhiên nói: "Tiểu Kiêu Dương, cháu vẫn chưa đủ mạnh dạn."
Tôi nghiêm túc lắng nghe chú nói tiếp.
"Sau khi ông Diệp qua đời, bà nội của cháu thường xuyên đi du lịch. Vậy cháu đã bao giờ nghĩ đến việc bà ấy đi du lịch ở đâu chưa?"
Tôi lắc đầu: "Bà sức khỏe không tốt, lại không muốn quản con cháu chúng cháu, chắc là đi bệnh viện dưỡng lão, nếu không thì đi đâu đó để thư giãn?"
Phó Thần đề nghị: "Hoặc là cháu có thể thử theo dõi bà ấy."
Một suy đoán táo bạo bất chợt nảy ra trong đầu tôi.
"Chú, chú hai chắc không phải là, không do ông nội cháu sinh ra chứ?"
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Phó Thần cười nhạt: "Ông ta chắc chắn là không phải!"