Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 129

Cập nhật lúc: 2024-09-15 16:22:59
Lượt xem: 26

Phải mất ba ngày Phàn Trường Ngọc mới hiểu được thấu đáo mấy chiêu thức mà Hạ Kính Nguyên đã chỉ điểm cho nàng.

Tuy nhiên, không có người cùng luyện tập với nàng, nàng không biết mình đã tiến bộ bao nhiêu.

Phàn Trường Ngọc đang đếm từng ngày, ngày mốt nàng sẽ có thể trở về nhà, đến lúc đó có thể tiếp vài chiêu với Tạ Chinh.

Lần trước khi nàng trở lại quân doanh, Tạ Chinh nói là đến Sùng châu là do công sự, nhưng nghe ý tứ trong lời nói của hắn, hắn sẽ ở lại Sùng châu nghỉ ngơi một thời gian.

Thế là mỗi ngày Phàn Trường Ngọc không chỉ đi thao luyện với đại quân, mà còn cố gắng tập trung thời gian luyện tập kỹ thuật chạm khắc của mình.

Sau khi khắc hỏng không biết bao nhiêu khối gỗ, cuối cùng nàng cũng có thể chạm khắc được ra dáng nguyên mẫu của một cái tượng người nhỏ.

Không ngờ hôm đó huấn luyện kết thúc, Quách bách hộ nói: "Từ hôm nay trở đi, phong tỏa quân doanh, bất luận là kẻ nào cũng không được phép ra khỏi quân doanh, thời gian huấn luyện mỗi ngày sẽ tăng gấp đôi."

Những tiểu binh phía dưới xì xào bàn tán, Phàn Trường Ngọc và một đội trưởng khác cũng hai mặt nhìn nhau.

"Ồn ào cái gì?"

Quách bách hộ quát khẽ một tiếng, ánh mắt hung hăng nhìn xung quanh, những tiếng nghị luận cố gắng đè thấp kia đã lắng xuống ngay lập tức.

Hắn ta trầm giọng nói: "Hai đội trưởng ở lại, những người còn lại trở về doanh trại chờ lệnh!"

Những tiểu binh phía dưới nhóm năm nhóm ba quay trở về, tiếng nghị luận nhỏ bé lại lan tràn lần nữa.

Phàn Trường Ngọc và một đội trưởng đứng lại tại chỗ, chờ đợi mệnh lệnh của Quách bách hộ.

Quách bách hộ liếc hai người một cái, nói: "Cơ hội để các ngươi kiến công lập nghiệp đã tới rồi, số lượng quân chủ lực không đủ, chúng ta sẽ được điều động đến hữu quân doanh phía sau quân tiên phong, trợ giúp quân chủ lực tiến công. Có biết bao nhiêu người đã ở trong quân mười năm cũng chỉ có thể đi theo đuôi quân, thu dọn chiến trường, lần nay coi như chúng ta chiếm được lợi, từ xưa đều là vinh hoa phú quý cầu trong hiểm nguy, cả đời này của lão tử còn chưa gặp qua gấu*, các ngươi đừng mang ra cho lão tử một tổ hùng binh, khiến cho lão tử mất mặt!"

*hùng: gấu; hùng binh: đại khái một đám binh lính bất tài, cúi đầu như gấu, biểu thị sự kém cỏi.

Phàn Trường Ngọc và một đội trưởng khác liên tục cam đoan sẽ tăng cường huấn luyện, sau mới được Quách bách hộ thả cho về.

Trận chiến ở Sùng châu giằng co đã lâu, Phàn Trường Ngọc không ngờ rằng hai quân nhanh như vậy đã sắp có một trận giao phong quy mô lớn, khi nàng định mang tâm sự nặng nề trở về thì đã bị Quách bách hộ gọi lại, nửa gương mặt của đối phương đều giấu trong bộ râu ria rậm rạp, âm thanh thô sạn nói: "Lão tử biết phía trên ngươi nhất định có người, công phu của ngươi cũng không tệ, nhưng nếu như trên chiến trường ngươi gặp nguy hiểm, đội của lão tử sẽ không có người liều mạng đi cứu ngươi, nếu như bây giờ ngươi đi tìm người phía trên của ngươi điều ngươi đi chỗ khác thì vẫn còn kịp."

Phàn Trường Ngọc chỉ liếc Quách bách hộ một cái rồi bỏ đi không nói một lời.

Khi trở lại doanh trại, những tiểu binh đã tập hợp lại với nhau, dường như đang thảo luận về những gì Quách bách hộ đã nói.

Nhìn thấy Phàn Trường Ngọc, có người hỏi: "Phàn đội trưởng, chúng ta sẽ sắp đánh trận phải không?"

Để tỏ ra uy nghiêm hơn, Phàn Trường Ngọc luôn rất ít nói chuyện trước mặt mọi người, cũng rất ít lộ ra biểu cảm trên khuôn mặt.

Không cần phải nói, phương pháp này khá hiệu quả, nàng chưa bao giờ phát giận, nhưng những tiểu binh bên dưới dường như khá sợ nàng.

Tất nhiên, không thể loại trừ nguyên nhân vào ngày đầu tiên nàng đã dùng hai chùy đập nát thanh đại đao của Quách bách hộ.

Sau khi nàng nghiêm mặt nói ‘Ừm’ một tiếng, nhóm tiểu binh liền im lặng một lúc, trên khuôn mặt của bọn họ hiện rõ sự lo lắng trước điều không rõ, cũng như nỗi buồn lo sợ sau chuyến đi này mình sẽ không bao giờ gặp lại phụ mẫu thê nhi.

Phàn Trường Ngọc biết cho dù là binh lính, kỳ thật trong lòng bọn họ cũng rất sợ đánh trận, dù sao trước khi khoác lên bộ quân phục này, bọn họ chỉ là những người khuân vác kiếm sống, hoặc những người nông dân cần cù.

Nàng không nói gì để cổ vũ lòng người, mà chỉ nói: "Những ngày tiếp theo, tất cả mọi người nên thường xuyên tu luyện đao pháp, thương pháp, không cầu tương lai phú quý, nhất định phải có bản lĩnh bảo vệ mạng sống của bản thân, như vậy mới có thể sống sót trên chiến trường, chờ sau khi trận chiến đánh xong thì về nhà để gặp thê nhi lão mẫu."

Sau một lúc, nàng tiếp tục: “Ta đã có thể sống sót khỏi hẻm núi Nhất Tuyến bằng con đao mổ lợn, cũng bởi vì những phản tặc kia g.i.ế.c người còn không nhiều bằng trước kia ta g.i.ế.c lợn."

Nàng cố gắng suy nghĩ, cuối cùng nhớ tới chữ kia, nghiêm túc nói: "Quen tay hay việc dù là ở đâu cũng có thể áp dụng, ra chiến trường các ngươi sợ hãi, nhóm tiểu tốt trong quân phản tặc cũng sợ. Tất cả mọi người đều nên sợ hãi, chính là phải vung đao ra thương còn nhanh hơn khi so với ai đó đang sợ hãi."

Nhóm tiểu binh cười vang, bầu không khí vốn căng thẳng lập tức tan biến không ít.

Những huấn luyện tiếp theo liên quan đến việc có thể giữ được cái mạng nhỏ của mình hay không, lại có câu nói "Quen tay hay việc" trước đó của Phàn Trường Ngọc, hàng chục người dưới trướng của nàng đã luyện tập rất chăm chỉ.

Tạ Ngũ không hề keo kiệt mà dạy bọn họ không ít kỹ xảo với một đòn liền chí mạng.

Vào trước đêm xuất chinh, có một tiểu binh trong đội ngũ đến tìm Phàn Trường Ngọc, hắn ta đem tất của quân lương mà bản thân kiếm được kể từ khi tòng quân cho đến nay, giao hết tất cả cho Phàn Trường Ngọc cất giữ.

Hắn ta nói: "Đội trưởng, mẫu thân của thuộc hạ chỉ có một nhi tử là thuộc hạ, thuộc hạ là người huyện Hoàng Bình phủ Tế châu, nếu như thuộc hạ c.h.ế.t rồi, ngài giúp thuộc hạ mang bạc đưa cho mẫu thân thuộc hạ."

Hắn ta nói xong liền chạy đi, Phàn Trường Ngọc nhìn chằm chằm khối bạc trong tay hồi lâu, cuối cùng mới đem cất lên.

Trước đây, nàng cũng sợ chiến trường, nhưng nghĩ đến đại thù của phụ mẫu mình, Du Thiển Thiển còn đang bị mắc kẹt ở thành Sùng châu, còn có Tạ Chinh, nàng không còn sợ hãi nữa.

Trước đó chỉ có quân công là những gì nàng có thể nghĩ đến, là cách tốt nhất để nàng có thể tự mình làm tất cả suốt đoạn đường của mình.

Nhưng bây giờ, trong lòng nàng lại có thêm một niềm tin khác - Nàng hy vọng có thể dẫn dắt từng binh lính dưới tay mình sống sót bước ra khỏi chiến trường.

Vài canh giờ trước khi điều động binh, Phàn Trường Ngọc nằm mãi không ngủ được, vì vậy nàng liền lấy bức tượng được chạm khắc một nửa từ dưới gối ra, tiếp tục chạm khắc.

Bức tượng đã khắc xong phần tóc, khi xoay lưỡi dao, nàng từ từ khắc đôi mắt.

Vì là một bức tượng có đầu tròn nên đôi mắt cũng được chạm khắc to hơn một chút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-129.html.]

Trong đầu nhớ lại bộ dáng của Tạ Chinh, lúc thu đao lại khắc đuôi mắt lên một chút, bức tượng ngốc nghếch kia lập tức có thêm một dáng vẻ bễ nghễ chỉ dùng mũi nhìn người.

Phàn Trường Ngọc bất giác bật cười, chọc chọc vào khuôn mặt tròn trịa của bức tượng, khẽ lẩm bẩm: “Giống thật đấy.”

Không biết bây giờ hắn đang ở đâu?

-

Vầng trăng treo giữa trời, chim muông trong rừng bị dọa cho giật mình.

Triệu Tuân bị đè quỳ xuống, tất cả những xác c.h.ế.t trên mặt đất đều là thị vệ của hắn ta.

Sắc mặt hắn ta tái nhợt, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, con ngươi phản chiếu mũi kiếm đang nhỏ m.á.u của nam nhân trong ánh lửa, hắn ta run giọng gọi: "Hầu... Hầu gia..."

Tạ Chinh rũ bỏ vết m.á.u tươi dính trên kiếm, khẽ đảo mắt nhìn sang: “Thỏ khôn chỉ chỉ có ba hang, Triệu công tử có nhiều hang như vậy, quả nhiên khiến bản hầu dễ dàng tìm được.”

Gió mát thổi qua khu rừng, giọng nói lọt vào trong ánh lửa lạnh lùng và có phần hững hờ.

Vài ngày trước, sau khi Phàn Trường Ngọc trở về doanh trại, Tạ Chinh đã đến gặp Đào Thái phó, hắn muốn thảo luận với Đào Thái phó về chuyện của hoàng tôn và Lý gia, nhưng Đào Thái phó đề nghị hắn phải vào kinh thành có việc gấp, bảo hắn trước khi trở về thì tra rõ mối quan hệ giữa hoàng trưởng tôn và Trường Tín vương.

Tạ Chinh đồng ý, vốn ban đầu muốn tìm Hạ Kính Nguyên, thay Phàn Trường Ngọc hỏi ra một đáp án liên quan đến thân thế của nàng.

Thật không may, Hạ Kính Nguyên đang đích thân kiểm đếm lương thực mà triều đình mang đến với Lý Hoài An, hiện tại hắn phải ở Khang thành, lại tùy tiện xuất hiện ở Sùng châu chỉ sẽ để cho Lý đảng cầm được đầu mối hắn đã tự ý rời bỏ vị trí của mình, lúc này Tạ Chinh mới thẳng đi điều tra chuyện về hoàng trưởng tôn.

Người có quan hệ trực tiếp với hoàng trưởng tôn chính là Triệu Tuân, vì vậy tất nhiên hắn phải bắt đầu điều tra từ Triệu Tuân.

Bởi vì Triệu gia làm ăn nên tin tức rất nhạy, trước khi Sùng châu bị vây, Triệu Tuân đã rời khỏi thành.

Việc kinh doanh của Triệu gia có rất nhiều cứ điểm, Tạ Chinh phải mất một chút sức lực mới có thể bắt được người.

Khi Triệu Tuân thấy Tạ Chinh đích thân đến, hắn ta biết đại sự không ổn, vì vậy hắn ta miễn cưỡng trả lời: "Hầu gia nói đùa, miễn là Hầu gia có chỗ cần đến Triệu mỗ, Triệu mỗ sẽ làm đến m.á.u chảy đầu rơi ..."

Tạ Chinh cười nửa miệng nhìn hắn ta: “Năm trước khi Triệu công tử tìm được bản hầu ở huyện Thanh Bình, cũng là nói lời như vậy.”

Khuôn mặt của Triệu Tuân đông cứng lại.

Thanh trường kiếm đẫm m.á.u trong tay Tạ Chinh rơi xuống vai hắn ta, Triệu Tuân vất vả nuốt ngụm nước bọt, khó khăn nói: “Hầu gia bớt giận, mạng tiện Triệu mỗ cũng đang nằm trong tay người khác, rất nhiều chuyện, Triệu Tuân phải thân bất do kỷ. "

Trên tay Tạ Chinh hơi dùng sức, nhấn lưỡi kiếm xuống, Triệu Tuân sợ đến mức không dám nói lời nào, mồ hôi lạnh từ trán lăn xuống từng giọt, cơ thể hắn ta cứng lại như một tấm thép.

Thanh trường kiếm đẫm m.á.u lau sạch xiêm y trên vai hắn ta, để lại vết m.á.u chói mắt trên áo bào.

Rõ ràng vẫn còn một lớp áo bào, nhưng Triệu Tuân dường như cảm thấy cơn ớn lạnh từ thanh kiếm cùng với mùi m.á.u tươi dính dáp trên xiêm y, mùi m.á.u kích thích các giác quan của hắn ta, khiến khuôn mặt hắn ta gần như trắng bệch, không còn một tia huyết sắc, toàn thân run lên cầm cập.

Tạ Chinh thu kiếm, đưa cho thân binh phía sau, thản nhiên nói: "Không ngại để ta mượn xiêm y của Triệu công tử lau vết m.á.u một chút."

Toàn thân Triệu Tuân nhũn ra, đứt quãng nói: "Cầu xin Hầu gia cho tiểu nhân một con đường sống."

Vân Mộng Hạ Vũ

Tạ Chinh khẽ mỉm cười nói: "Lúc bản hầu gặp nạn, Triệu công tử đã thay bản hầu mua hai mươi vạn thạch lương thực, nói đến vẫn là cố nhân, bản hầu chỉ hỏi Triệu công tử vài vấn đề, chỉ cần Triệu công tử thành thật trả lời, bản hầu sẽ không làm khó dễ Triệu công tử."

Hắn không nói đến việc mua lương thực lúc trước còn tốt, khi nói đến thì sắc mặt của Triệu Tuân trở nên tái nhợt hơn.

Lúc đầu hắn mua lương thực, chính là nhìn ra được Ngụy Nghiêm muốn đưa hắn vào chỗ chết, Lý Thái phó chỉ ngồi quan sơn hổ đấu, chỉ muốn làm lớn chuyện để vạch tội Ngụy Nghiêm, lúc này hắn mới phòng ngừa chu đáo tích trữ lương thực thay cho Cẩm châu.

Nhưng Triệu Tuân cố tình để lại cái đuôi cho Hạ Kính Nguyên, để Hạ Kính Nguyên biết việc mua lương thực là do Tạ Chinh làm.

Vốn ban đầu cũng là nghĩ để cho hai người Tạ, Hạ đánh nhau, dù sao hai người bọn họ cũng là một người bất hòa với Ngụy Nghiêm, người còn lại thì trung thành với Ngụy Nghiêm. Ai ngờ được Hạ Kính Nguyên hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào, vì vậy mới có việc Ngụy Tuyên cưỡng ép chinh lương, sau đó có Tùy Nguyên Thanh giả làm quan binh chinh lương g.i.ế.c người châm dầu vào lửa.

Hắn ta nặng nề dập đầu với Tạ Chinh, trán dập xuống đất, âm thanh run run nói: “Hầu gia bớt giận, lúc trước tiểu nhân cũng đã thuyết phục điện hạ, nhưng tiểu nhân thấp cổ bé họng, không thể chi phối được quyết định của điện hạ. Chuyện ban đầu cũng không phải là ý định của tiểu nhân."

Tạ Chinh hỏi: "Ngươi nói ngươi làm việc cho hoàng trưởng tôn, làm sao bản hầu có thể tin người sau lưng ngươi chính là hoàng trưởng tôn?"

Trong mắt Triệu Tuân hiện lên vài phần đấu tranh, cuối cùng hắn ta đáp: “Mẫu thân của tiểu nhân chính là đại cung nữ bên cạnh Thái tử phi, sau này khi đủ tuổi được thả xuất cung, kỳ thật gả cho gia phụ là âm thầm thay thái tử phi quản lý sản nghiệp ngoài cung. ”

Tạ Chinh đã sớm sai người điều tra hồ sơ vụ đại hỏa ở Đông cung năm đó, hắn biết Thái tử phi thật sự có một đại cung nữ xuất cung năm hai mươi lăm tuổi.

Việc Cẩm châu thất thủ và đại hỏa Đông Cung lần lượt một trước một sau phát sinh, sau khi Thái tử Thừa Đức vừa qua đời, Thái tử phi và hoàng trưởng tôn cũng gặp bất hạnh, người sáng suốt đều có thể thấy rằng hai sự kiện này nhất định phải là có liên quan.

Đằng sau trận hỏa hoạn ở Đông Cung, có lẽ là cất giấu chân tướng về thất bại thảm hại của Cẩm châu.

Tạ Chinh bất giác nắm chặt bàn tay ở sau lưng, giọng nói lạnh lùng: “Không phải Thái tử phi và hoàng trưởng tôn đều c.h.ế.t trong trận đại hỏa ở Đông cung rồi sao?”

Triệu Tuân trả lời: "Đại hỏa ở Đông Cung là do Thái tử phi phóng hỏa, muốn cứu cho hoàng trưởng tôn một cơ hội sống sót."

Tạ Chinh cau mày thật chặt, hỏi: "Là ai muốn hoàng trưởng tôn chết?"

Triệu Tuân cười khổ nói: "Tiểu nhân thật sự không biết, sau trận đại hỏa ở Đông cung thì mẫu thân của tiểu nhân nhận được thư của Thái tử phi khi còn sống đã đích thân viết, có liên quan về tung tích của hoàng trưởng tôn, nhưng đối với người muốn mưu hại Đông Cung thì không nhắc tới một chữ."

Ánh mắt Tạ Chinh đột nhiên trở nên lạnh lùng, trên mặt mang theo một tia cười lạnh mỉa mai: "Thì ra là như vậy, Triệu công tử đây đúng là viện một lời bịa đặt lừa gạt bản hầu?"

Triệu Tuân vội vàng nói: "Tiểu nhân không dám, nếu như Hầu gia không tin, đã có bức thư do Thái tử phi tự đề bút và tín vật có thể chứng minh."

Mắt phượng của Tạ Chinh âm trầm trong ánh lửa, không ai có thể nhìn rõ sắc nền trong đó, hắn hỏi: “Hoàng trưởng tôn chính là trưởng tử của Trường Tín vương?”

Loading...