Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 144
Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:43:37
Lượt xem: 24
Vào ngày Hạ Kính Nguyên trở về Tế châu, tất cả các thuộc cấp bao gồm cả Phàn Trường Ngọc và Đường Bồi Nghĩa đều đích thân đến tiễn ông ta.
Vết thương của Hạ Kính Nguyên vẫn còn chưa lành, không thể cưỡi ngựa, một cỗ xe ngựa màu xanh đang chờ đợi bên ngoài doanh trại.
Trước khi Hạ Kính Nguyên lên xe ngựa, Đường Bồi Nghĩa trịnh trọng chắp tay nói: "Đại nhân trở về Tế châu cứ an tâm tĩnh dưỡng, Bồi Nghĩa quyết tâm phá Sùng châu, bắt sống Tùy Nguyên Hoài, không phụ kỳ vọng cao của đại nhân!"
Hạ Kính Nguyên nhìn ông ta và gật đầu, vui vẻ vỗ nhẹ vào vai ông ta, khi quét mắt qua Phàn Trường Ngọc và nhóm thuộc cấp ngày xưa đã từng đi theo mình, đáy mắt tăng thêm mấy phần tang thương.
Tất cả những người đến đây hôm nay đều là người một nhà, ông ta nói chuyện cũng không có quá nhiều cố kỵ, nói: "Bồi Nghĩa, thế chất nữ này của ta, sau này làm phiền ngươi chiếu cố nhiều một chút. "
Đường Bồi Nghĩa vội vàng nói: "Phàn đô úy mặc dù là nữ lưu, nhưng lại là hổ tướng được người người trong quân thán phục, ngày đó cũng là do Phàn đô úy chặn g.i.ế.c ba tên trinh sát kia mới làm cho đại kế không bị phá hỏng, nếu không Lư thành mất đi, mạt tướng cho dù c.h.ế.t muôn lần cũng không thể xóa hết tội lỗi, sau này phải là mạt tướng cậy nhiều hơn vào Phàn đô úy mới đúng."
Ông ta ta được đề bạc lên thành chủ tướng, trong đó cũng có công lao của hữu quân doanh, những lời này cũng không phải toàn là mỹ từ.
Hạ Kính Nguyên nói: "Nha đầu này đôi khi rất quá cố chấp nóng nảy, chuyện trên triều đình, ngươi nên chỉ điểm nàng ấy nhiều hơn."
Đường Bồi Nghĩa lần này không nói gì thêm nữa, đồng ý với mọi chuyện.
Hạ Kính Nguyên lại nhìn Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc trong lòng có cảm xúc lẫn lộn, gọi một tiếng: "Thế bá."
Hạ Kính Nguyên nói: "Ở dưới trướng của Đường tướng quân làm việc thật tốt, kiến công lập nghiệp."
Trong mắt của ông ta vẫn còn những cảm xúc phức tạp về quá nhiều chuyện trong mười bảy năm qua, nhưng những lời kia rốt cuộc không thể nói ra trước mặt người khác.
Phàn Trường Ngọc dùng sức gật đầu.
Một vị tướng lĩnh đứng bên cạnh Phàn Trường Ngọc, trên cằm mọc một vòng râu xanh nhạt, nhìn qua rất oai hùng, nhưng lúc này hai mắt lại đỏ hoe: “Đại nhân.”
Hạ Kính Nguyên nhìn hắn ta, chỉ mỉm cười và nói: "Sau ngần ấy năm giữ ngươi ở bên cạnh ta như thế, tính khí của ngươi cũng đã được mài giũa không ít. Văn Thường, hãy theo Đường tướng quân ra sa trường tìm kiếm tiền đồ đi thôi."
Hán tử kia chính là Trịnh Văn Thường, người vừa được điều từ Tế châu đến cách đây không lâu.
Trước khi phản tặc muốn chiếm Tế châu đã tiến đánh cửa ngõ của Tế châu là Lư thành, Hạ Kính Nguyên đã đích thân đến Lư thành để đốc thúc trận chiến, mọi vấn đề lớn nhỏ ở Tế châu đều giao cho Trịnh Văn Thường, từ một phương diện khác, cũng là để hắn ta trở thành con mắt của hắn ở Tế châu, giám sát Lý Hoài An.
Bây giờ Lý Hoài An đã tra được vật hắn ta muốn, còn lưu lại chiến trường ở Sùng châu, Hạ Kính Nguyên lại bị triệu hồi về Tế châu, Hạ Kính Nguyên sợ Phàn Trường Ngọc ở trong quân sẽ một bàn tay vỗ không ra tiếng, cho nên mới điều Trịnh Văn Thường đến đây.
Đường Bồi Nghĩa và Trịnh Văn Thường trước đây đều là thuộc hạ của ông ta, nhưng Đường Bồi Nghĩa cùng ông ta dù sao chỉ là thượng cấp hạ cấp, không thân thiết như học trò Trịnh Văn Thường.
Bây giờ Đường Bồi Nghĩa đang nắm đại quyền trong tay, chính ông ta cũng có chừng mực.
Sau khi từ biệt môt phen, Hạ Kính Nguyên lên xe ngựa trở về Tế châu.
Khi Phàn Trường Ngọc trở lại doanh trại, nàng liếc nhìn bầu trời cao vời vợi, trong lòng có chút buồn bã.
Ở cuối con đường này, những người thân thiết với nàng dường như đã rời bỏ nàng, nhưng nàng nhất định phải tiếp tục.
Chỉ vào đêm hôm trước, Hạ Kính Nguyên mới triệu kiến riêng nàng.
Để cho nàng có thể được vững vàng, trước tiên để nàng tích lũy quân công trên chiến trường, đợi đến khi phản tặc bị quét sạch, đưa về kinh thành được hoàng đế đích thân ban thưởng, đến lúc đó, chuyện ông ta giúp phụ mẫu nàng giả tạo thân phận cũng sẽ lại bị xét xử.
Sau khi Ngụy Nghiêm bị kéo ra ngoài, hoàng đế và Lý gia sẽ đích thân thẩm vấn, Ngụy Nghiêm không thể che giấu những gì đã xảy ra mười bảy năm trước.
Ông ta còn nói cho nàng biết, Trịnh Văn Thường là người của ông ta, nếu như nàng có gặp khó khăn gì, nàng có thể nhờ Trịnh Văn Thường giúp đỡ.
Phàn Trường Ngọc vô cùng cảm kích trước sự sắp xếp chu đáo của Hạ Kính Nguyên.
Kể từ khi phụ mẫu qua đời, ngoại trừ một nhà của Triệu đại nương, nàng chưa bao giờ nhận được sự chăm sóc từ trưởng bối như thế.
Bây giờ, chức quan nàng làm không phải tướng lĩnh cấp thấp, cũng có thể tham gia nghị sự trong quân trướng, nhưng nàng không được đọc nhiều binh thư, phần lớn đều là đứng tại sa bàn, nghe bọn người Đường Bồi Nghĩa ngươi một câu ta một câu giảng giải, nhóm tướng lĩnh phía dưới ngẫu nhiên nói đến chỗ kích động, nước bọt phun ra như đánh trận.
Vừa mới bắt đầu Phàn Trường Ngọc nghe nói thì như rơi vào trong sương mù, đến bây giờ đã có thể hiêu được bọn họ nói cái gì, nhưng chiến lược tiếp tục tấn công Sùng châu vẫn chưa quyết định.
Bất quá có một điều chắc chắn, nàng sẽ làm tiên phong.
Một đội kỵ binh gồm hai trăm người được giao tới dưới tay Phàn Trường Ngọc, số lượng người tuy không nhiều, nhưng cũng đủ làm mũi nhọn của quân tiên phong.
Tiểu đầu mục thống lĩnh kỵ binh này cũng là người từng có vài lần duyên phận với Phàn Trường Ngọc.
Khi xây đập lớn, nàng bị bắt đi đào đất đá, trong đám thường dân bị bắt có một hán tử vô cùng khỏe mạnh, mỗi bữa ăn đều có được đùi gà.
Bây giờ tiểu đầu mục của đội kỵ binh chính là hắn ta.
Khi hắn ta gặp được Phàn Trường Ngọc, có lẽ hắn đã sớm đã biết mình sắp được điều đến dưới tay của nàng, ngược lại cũng không ngạc nhiên lắm.
Chỉ có một kỵ binh dưới trướng của hắn ta ngơ ngác nhìn chằm chằm Phàn Trường Ngọc: “Mẹ ôi, đây không phải là cô nãi nãi ngày đó khi phản tặc tập kích muốn phá hủy đập lớn, liền dùng một cước đạp bay cửa lớn doanh trại của nữ nhân sao?”
Rõ ràng kỵ binh này cũng là một trong những nạn dân ngày đó.
Để có thể lực tốt trên chiến trường, hiện tại ngoài việc huấn luyện bộ binh, Phàn Trường Ngọc còn phải tìm thời gian để đến rèn luyện với kỵ binh.
Nhưng cũng may, kỵ binh tựa hồ cũng rất kính trọng nàng, không biết là bọn họ có nghe nói đến chiến công nàng đã g.i.ế.c Trường Tín vương, hay là nghe nói quá nhiều về chuyện lúc trước nàng đào đất đá.
Phàn Trường Ngọc còn phải đau đầu đi theo sát nhóm phụ tá do Tạ Ngũ tìm đến để học tình hình hiện tại của thiên hạ, cũng không có thời gian để ý đến những người dưới quyền nói những chuyện gì khi bọn họ rảnh rỗi.
Đợi đến khi tin đồn nàng đạp một cước làm sập cửa thành truyền đi khắp trong quân, Phàn Trường Ngọc đã vô cùng bàng hoàng.
Nàng hỏi Tạ Ngũ: "Ta một cước đạp đổ cửa thành khi nào?"
Tạ Ngũ nói: "Nghe nói là lúc phản tặc tập kích quân Tế châu khi sửa đập lớn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-144.html.]
Phàn Trường Ngọc chấn kinh giải thích nói: "Ta không đạp cửa thành, là cửa lớn doanh trại giam giữ nữ tử."
Tạ Ngũ cười hắc hắc hai tiếng, nói: "Dù sao cứ để tin đồn này truyền ra ngoài đi, đối với đô úy là trăm lợi mà không hại, sau này có giằng co đối đầu với phản tặc, còn có thể hù dọa đối phương một chút. "
Gần đây Phàn Trường Ngọc đọc được không ít binh thư, sau khi mấy người phụ tá tóc rụng được một nửa, cuối cùng nàng cũng ăn tươi nuốt sống hết ba mươi sáu kế.
Đáng tiếc là mặc dù nàng đã tăng gấp mấy lần thù lao, nhưng mấy người phụ tá kia cũng không chịu ở lại để tiếp tục dạy nàng.
Lúc này nàng cũng đã hiểu được Tạ Ngũ nói chính là thủ đoạn công tâm, có chút cảm khái nói: "Cái gọi là binh pháp này, kỳ thật so với người khác tâm càng thêm đen tối, đúng không?"
Tạ Ngũ xấu hổ cười: “Nếu đấu trí có thể c.h.ế.t ít người hơn, đó chính là chuyện tốt."
Vân Mộng Hạ Vũ
Phàn Trường Ngọc gật đầu, nói: "Vậy được, ngươi lại tìm thêm mấy người phụ tá tới cho ta."
Nụ cười của Tạ Ngũ đông cứng trên mặt.
Chớ coi thường những tiên sinh không làm quan mà chỉ chuyên đi vào phủ nhà người ta làm khách kia, tin tức giữa bọn họ linh hoạt vô cùng.
Hắn ta đã tốn rất nhiều công sức mới tìm được mấy phụ tá có thực lực thật sự đến cho Phàn Trường Ngọc, đối phương nghe nói là đến làm việc dưới trướng của nữ tướng mới được phong chức, tuy có lo lắng, nhưng khi nghe nói đến chiến tích của Phàn Trường Ngọc, cũng nguyện ý đến đây cống hiến sức lực.
Đáng tiếc dạy chưa được nửa ngày, bọn họ đều đau đầu muốn rời đi.
Phàn Trường Ngọc thậm chí còn chưa đọc xong binh pháp, làm sao dạy được?
Hơn nữa tình thế trong triều, nàng còn không biết trong triều có quan viên nào, hỏi gì vẫn không biết, cũng không phân biệt được ai là Ngụy đảng, ai là Lý đảng, đâu là đại thần trong sạch trung lập.
Đám phụ tá chỉ cảm thấy tiền đồ của mình mịt mờ, chỉ là võ tướng có dũng mà không có mưu, đừng nói là muốn làm quan hưng thịnh, không mơ màng bị c.h.ế.t trên chiến trường đã là ông trời mở mắt.
Bọn họ là vì bị mấy thanh đao lớn ép buộc, cho nên mới bi thảm dạy cho Phàn Trường Ngọc học xong "Binh pháp Tôn Tử", mỗi ngày ăn ít nửa bát cơm, mỗi người đều lo lắng đến mức mắt thường có thể nhìn thấy gầy gò hẳn đi.
Phàn Trường Ngọc nửa áy náy nửa chột dạ, sợ nhóm lão tiên sinh này dạy mình học binh pháp thì trầm cảm kết thúc, cuối cùng liền đồng ý thả bọn họ đi.
Mấy người phụ tá sau khi trở về nhà liền uống rượu vào tố khổ, nói nghèo c.h.ế.t cũng không đến làm phụ tá cho Phàn Trường Ngọc, danh xưng phụ tá cứ như vậy mà lan truyền ra trong giới tiên sinh.
Bây giờ muốn tìm phụ tá cho Phàn Trường Ngọc, lời còn chưa nói hết thì những tiên sinh kia liền xách hành lý bỏ chạy.
Tạ Ngũ suy nghĩ một chút, nói: "Đô úy, lại tìm nữa, chỉ sợ chúng ta không đủ bạc..."
Phàn Trường Ngọc nghe nói Tạ Ngũ có ý tìm phụ tá cho nàng, tốn gấp mấy lần mà vẫn không tìm được người, bèn khẽ thở dài nói: “Nghĩa phụ của ta lợi hại như vậy, lúc đầu còn muốn thu nhận ta làm đồ đệ, chẳng lẽ lão nhân gia ngài mắt mờ rồi sao?"
Tạ Ngũ nói: "Trên người đô úy có đại trí, Đào Thái phó chắc chắn đã nhìn trúng điểm này của đô úy."
Phàn Trường Ngọc biết có một từ gọi là đại trí nhược ngu*, đây là nói nàng trông thật ngu ngốc sao?
*Đại trí nhược ngu, đại dũng nhược khiếp" ý chỉ người khác nhìn vào tưởng khờ khạo nhưng thực tế họ là người có cái nhìn sâu sắc, hiểu rõ bản chất sự việc
Trong lúc nhất thời, nàng cũng không biết lời này của Tạ Ngũ là an ủi, hay là tiếp tục đ.â.m nàng một đao, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ngươi đi xuống trước đi."
Lát nữa liền đi viết cho trong nhà một phong thư, nhờ Tạ Thất mời một phu tử cho Trường Ninh.
Bây giờ Sùng châu đang có chiến tranh, trường tư thục đã ngừng hoạt động từ lâu, nhưng các công tử tiểu thư nhà giàu có có thể mời phu tử về dạy học.
Phàn Trường Ngọc cảm thấy, không thể để Trường Ninh đi theo gót chân của mình, nhất định phải khiến cho Trường Ninh học tập chăm chỉ từ khi còn nhỏ.
-
Một con bồ câu đưa thư đập cánh đáp xuống nóc lồng bồ câu, trong lồng bồ câu bằng gỗ, có thể mơ hồ nhìn thấy những con bồ câu bên trong nhìn ra ngoài qua lỗ tròn.
Khi những hạ nhân canh gác lồng bồ câu nhìn thấy bồ câu trắng bay về, bước lên để gỡ thư tín của bồ câu đưa thư, thả bồ câu vào trong lồng, mới vội vã đi về phía quân trướng.
"Công tử, là thư từ thành Sùng châu."
Người đang viết gì đó trước án nghe vậy liền đặt bút xuống, vươn bàn tay thon dài trắng nõn như tre, đón lấy bức thư cuộn lại từ tay hạ nhân.
Khác với những đầu ngón tay thanh tú không xương của nữ tử, đôi bàn tay này có phần gân cốt thuộc về nam nhân, nhưng lại không giống như nhưng võ tướng có đốt ngón tay lồi lõm do nhiều năm luyện võ, mà trên đốt ngón tay có lớp chai mỏng do cầm bút lâu dài.
Lý Hoài An mở thư ra đọc, đôi lông mày tuấn tú vẫn như cũ nhíu lại, lẩm bẩm nói: "Bụng dạ Ngụy Nghiêm Thành vô cùng sâu xa, không nên dễ dàng cắn câu như vậy mới đúng."
Bức thư đó, chính là do Tùy Nguyên Hoài đang bị mắc kẹt ở thành Sùng châu đưa tới.
Khi Lý gia tra được Hạ Kính Nguyên, Ngụy Nghiêm sợ hoàng đế sẽ thẩm vấn Hạ Kính Nguyên khai ra mình, cho nên muốn ra tay g.i.ế.c c.h.ế.t Hạ Kính Nguyên nhưng lại không thành công.
Bây giờ bên cạnh Hạ Kính Nguyên không chỉ có tử sĩ của hắn ta bảo vệ, còn có tử sĩ Lý gia âm thầm bảo vệ, phía Ngụy Nghiêm không thể làm gì được nữa.
Tùy Nguyên Hoài đề xuất có thể giả vờ hợp tác với Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm giúp hắn ta bảo vệ Sùng châu, hắn ta giúp Ngụy Nghiêm ổn định binh quyền Tế châu.
Dù sao nếu Sùng châu bị vây công, Tùy Nguyên Hoài là ‘con của phản tặc’ cũng chỉ có thể bị xử tử, mà binh quyền Tế châu và Sùng châu cũng sẽ rơi vào tay Lý gia, đối với Ngụy Nghiêm là vô cùng bất lợi.
Hiện tại, hợp tác giữa hai bên dường như là sự lựa chọn tốt nhất.
Nhưng sau khi Tùy Nguyên Hoài tiếp cận Ngụy Nghiêm, ông ta lại đồng ý dứt khoát như vậy, lại khiến cho Lý Hoài An có chút do dự.
Dẫn dụ Ngụy Nghiêm hợp tác với Sùng châu, chính là mưu kế của bọn họ liên kết với Tùy Nguyên Hoài vì muốn hạ bệ Ngụy Nghiêm càng sớm càng tốt.
Vốn dĩ hắn ta và tổ phụ của mình muốn làm ầm lên chuyện xảy ra mười bảy năm trước, nhưng sau khi điều tra lâu như vậy, manh mối duy nhất, chính là bức thư, cũng đã đứt gãy ở nơi của Ngụy Nghiêm, cho dù ngày khác bị thẩm vấn nơi công đường, Ngụy Nghiêm cũng có hàng trăm phương thức giải vây cho mình.
Lúc này bọn họ mới nghĩ tới việc lợi dụng binh quyền Sùng châu và Tế châu để tạo ra một cái bẫy.
Một khi Ngụy Nghiêm đồng ý hợp tác với Tùy Nguyên Hoài, chứng cứ lần này bọn họ lấy được chính là bằng chứng chắc chắn.
Nếu không có chân tướng của mười bảy năm trước, Ngụy Nghiêm vẫn có thể bị hạ bệ bởi chuyện này.
Nhưng chính là do kế hoạch diễn ra quá suôn sẻ đã khiến Lý Hoài An sinh ra hoài nghi, Ngụy Nghiêm dường như đã nhìn thấu đây là mưu kế của bọn họ, bất quá ông ta chỉ muốn tương kế tựu kế diễn trò với bọn họ mà thôi.