Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 167

Cập nhật lúc: 2024-09-16 20:45:32
Lượt xem: 23

Phàn Trường Ngọc im lặng một lúc rồi nói: "Nếu đã có liên quan đến việc vận chuyển lương thực của ngoại tổ phụ của ta, vậy ta sẽ đi chung với huynh."

Trong bóng đêm Tạ Chinh mở mắt ra, chân tướng mười bảy năm trước không chỉ liên quan đến bản thân hắn, cũng có liên quan đến người trước mặt.

Mượn anh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, mơ hồ có thể thấy rõ đường nét khuôn mặt Phàn Trường Ngọc, trong đáy mắt của nàng đều tràn đầy vẻ ngưng trọng.

Một tay của Tạ Chinh vẫn còn ôm eo nàng, xuyên qua lớp xiêm y mỏng, mơ hồ có thể cảm nhận được vết sẹo trên eo nàng nhô lên.

Chuyến đi lần này, còn không biết có phải là bị tính toán hay không.

Đám tử sĩ chữ ‘Thiên’ trong tay của Ngụy Nghiêm kia, sợ là không dễ đối phó như đám ảnh vệ hoàng thất bên cạnh Tề Mân.

Hắn nói: "Mấy người các nàng còn phải dựa theo chiếu thư của tiểu hoàng đế đi theo đại quân trở về kinh, đi theo ta nhưng không có chiếu vào kinh, bị phát hiện sẽ phải mất đầu."

Phàn Trường Ngọc lườm hắn một cái: "Huynh cho là ta sợ à?"

Biết tính tình của nàng, Tạ Chinh nhếch khóe miệng, ánh mắt nhu hòa, ngửi tóc nàng vài cái rồi nói: “Biết nàng không sợ, nhưng mọi thứ dù phải cũng phải được chuẩn bị đầy đủ.”

Hắn nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay xoa xoa vết sẹo trên eo nàng: “Mẫu tử Hoàng trọng tôn còn ở biệt viện, nàng ở đây ta cũng yên tâm một chút. Nếu như lần này ta đi là trúng kế, cũng không có tin tức của lão đầu tử, nàng cầm lệnh bài này, có thể điều động Huyết y kỵ và nhân mã Tạ gia tại Huy châu. Thật chưa đến khi cùng đường mạt lộ, đừng tùy tiện vào kinh, thuyết phục Đường Bồi Nghĩa cùng phò tá Hoàng trọng tôn, có huyết mạch của Thái tử Thừa Đức, các người tạm thời ở một góc của tây bắc, trong triều cũng dám đặt lên đầu các người cái danh nghịch đảng.”

Phàn Trường Ngọc cảm giác được tay mình bị nhét vào một cái lệnh bài hình bầu dục có mang theo nhiệt độ của hắn, nhất thời cảm thấy có chút không thoải mái, quay đầu nhìn về phía Tạ Chinh, hỏi: "Huynh thì sao?"

Nhìn thấy sự lo lắng trong mắt nàng, Tạ Chinh kéo nàng vào lòng, ôm chặt lấy nàng một hồi: “Ta chỉ nói trong tình huống xấu nhất, Ngụy Nghiêm còn chưa có bản lĩnh lớn như vậy để khiến ta có đi mà không có về.”

Một tay của Phàn Trường Ngọc vẫn còn đang cầm lệnh bài do hắn đưa tới, trong lòng rối bời, vùi mặt vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của hắn, nhỏ giọng nói: "Huynh nhất định phải cẩn thận."

Vạt áo trước người của Tạ Chinh trước đó đã bị xé toạc, người trong n.g.ự.c áp mặt vào đó, lúc nói toàn bộ hơi thở đều phun vào lồng n.g.ự.c của hắn.

Đang ở độ tuổi khí huyết phương cương, nằm bên cạnh hắn lại là người trong lòng.

Hắn nhẫn nhịn chịu đựng, cổ họng lăn lộn mấy vòng, nhìn đỉnh màn tối đen như mực, gần như cam chịu mà nói: “Nếu nàng thật sự không an tâm, không bằng để cho ta lưu giống cho Tạ gia?”

Hơi ấm trong lòng Phàn Trường Ngọc như đông cứng lại, nàng mặt không biểu cảm vươn tay ra, gắt gao nhéo vào hắn một cái, đổi lấy tiếng cười rên của Tạ Chinh: "Mưu sát thân phu à?"

Phàn Trường Ngọc đưa tay còn lại định nhéo một cái, nhưng lại bị Tạ Chinh bắt lấy tay.

Mới đầu chỉ là xô đẩy đùa giỡn, sau là tay chân của nàng bị ấn xuống giữa giường, Tạ Chinh nâng nửa người nhìn nàng mấy hơi, rồi lại đột nhiên cúi đầu hôn nàng.

Mái tóc dài buông xõa của hắn thỉnh thoảng cọ vào vai và cổ của Phàn Trường Ngọc, có chút lạnh, cũng có chút ngứa.

Khác với mấy nụ hôn trước, hắn không còn vội vã công thành đoạt đất, mà trở nên vô cùng có kiên nhẫn, dịu dàng như đang mê hoặc thứ gì đó.

Phàn Trường Ngọc thật sự đã bị hắn mê hoặc.

-

Khi Phàn Trường Ngọc thức dậy vào ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao.

Ánh nắng tràn vào qua cửa sổ có chút gay gắt, nàng khó chịu nheo mắt lại.

Ngực nàng có chút nặng trĩu, như thể có thứ gì đó đang đè lên.

Nhìn kĩ hơn, thì ra là Trường Ninh đang nằm trên chăn.

Triệu đại nương đã tắm rửa sạch sẽ cho bé, hiện tại tóc của bé đã dài, hai bên búi tóc cũng đã được búi gọn gàng, trên đầu đeo hai bông hoa nhung nhỏ có chuông.

Bé chống hai bàn tay mũm mĩm lên chiếc cằm tròn trịa, cười nói: “Hôm nay a tỷ là đồ đại lười, mặt trời phơi tới m.ô.n.g mới thức dậy.”

Phàn Trường Ngọc vẫn còn ngái ngủ, theo bản năng muốn đưa tay sờ đầu Trường Ninh, nhưng ký ức tối hôm qua lại hiện về, nàng đột nhiên dừng lại động tác mở chăn ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên nói: “A tỷ hôm nay đúng là lười quá, Ninh Ninh giúp đi lấy nước rửa mặt, được không?"

Giọng nói đại khái là vì vừa mới tỉnh ngủ, cũng có chút khàn.

Trường Ninh rất ít khi bị Phàn Trường Ngọc sai sử, khi nghe được nàng phân phó xong, liền lập tức ngoan ngoãn nói "Vâng", nhảy xuống giường, đi giày, dùng hai tay cầm lấy chậu đồng trên khung gỗ, cộc cộc cộc chạy vào phòng bếp tìm Triệu đại nương.

Trong phòng không có ai, Phàn Trường Ngọc vén chăn ngồi dậy, áo trong chỉ lỏng lẻo mặc trên người, những vết đỏ lộn xộn từ cổ lan đến vai.

Trước n.g.ự.c vẫn còn hơi đau, hẳn là bị răng cắn.

Phàn Trường Ngọc có chút vô vọng xoa xoa mái tóc ngái ngủ của mình.

Nàng không biết chuyện tối qua sao lại thành như vậy.

Nàng muốn thay xiêm y, nhưng ánh mắt lại chạm vào đầu ngón tay phải, nghĩ đến thứ tối qua Tạ Chinh dính vào tay nàng, mặc dù đã rửa sạch, nhưng nàng lại vô thức lau lên trên xiêm y đã thay.

Đúng vậy, tối qua hắn đã dùng tiểu y của nàng để lau tay cho nàng!

Phàn Trường Ngọc sợ đồ chưa dọn dẹp sạch sẽ khiến Trường Ninh phát hiện được gì, ánh mắt nhìn khắp phòng một lần, tìm chiếu tiểu y tối qua nàng làm bẩn.

Nhìn thấy đồ ở trên giá gỗ đã phơi khô một nửa, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Ngay lập tức, trong lòng nảy sinh một cảm giác quái dị - hắn thật sự đã giặt tiểu y của nàng rồi mới đi?

Hai má nóng bừng, Phàn Trường Ngọc xoa xoa mặt, Trường Ninh bị đuổi đi còn chưa quay lại, nàng đã tìm thấy một chiếc đai lưng trong rương xiêm y sạch, đem ra đơn giản buộc trước ngực.

Để thuận tiện cho việc mặc quân phục, Phàn Trường Ngọc thường phải bó ngực.

Chỉ là hôm nay có chút đau, lúc Phàn Trường Ngọc buộc đai lưng cho mình có nhìn thoáng qua, phần trên đã sưng lên, nàng mím chặt môi, nhớ lại chuyện hỗn loạn sau đó vào đêm qua, nửa xấu hổ nửa khó chịu, đáy lòng âm thầm mắng cho Tạ Chinh một trận.

Cũng may đã là vào thu, Phàn Trường Ngọc đã chọn một chiếc áo choàng có cổ cao, để che dấu vết ở trên cổ.

Nhưng trong lúc dùng bữa, không hiểu làm sao Triệu đại nương lại ánh mắt sắc bén nhìn thấy được, nghĩ đến đêm qua nghe được động tĩnh, Triệu đại nương hỏi: “Trường Ngọc, sao từ Sùng châu trở về không thấy đứa bé Ngôn Chính kia?”

Phàn Trường Ngọc lập tức bị nghẹn cơm trong cổ họng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-167.html.]

Lúc trước sợ mấy người Triệu đại nương lo lắng, nàng chưa từng đề cập đến việc chia tay Tạ Chinh với Triệu đại nương, còn về thân phận của nàng và Tạ Chinh, nàng không biết nên bắt đầu từ đâu, đến hiện tại vẫn chưa nói rõ với phu thê Triệu đại nương.

Giờ khắc này chỉ có thể chọc vào hạt cơm trong bát, hàm hồ nói: "Lúc trước huynh ấy đi theo đại quân đến Khang thành tiêu diệt dư nghiệt của phản tặc, chờ sau khi theo đại quân vào kinh, hẳn sẽ trở về."

Biểu cảm của Triệu đại nương trở nên có chút kỳ quái, âm thầm thắc mắc dấu vết trên cổ của Phàn Trường Ngọc là xảy ra chuyện gì, đành phải nói bóng nói gió, hỏi: “Hai người không cãi nhau chứ?”

Phàn Trường Ngọc ngơ ngác: "Không có."

Thấy nàng như vậy, Triệu đại nương càng lo lắng, ngập ngừng nói: "Sau này... Là dự định ở riêng cùng với đứa nhỏ Ngôn Chính kia hay là..."

Phàn Trường Ngọc hiểu sai ý của Triệu đại nương, thẳng thắn nói: “Đương nhiên là phải mang theo Ninh Ninh các mọi người, ngài và đại thúc chính là nửa người thân của cháu, cháu còn có thể bỏ lại hai người sao chứ?”

Triệu đại nương lo lắng đến vỗ đùi: "Ai hỏi cháu cái này, ý của ta là cháu sẽ không học những người phát tài phụ tâm kia, trong nhà nuôi mấy người, bên ngoài nuôi mấy người a?"

Tạ Ngũ đang quét sàn trong sân và Tạ Thất đang chơi với Trường Ninh nghe được lời này của Triệu đại nương, cả hai đều là vẻ mặt hoảng sợ.

Phàn Trường Ngọc lần này thật sự mắc nghẹn, đ.ấ.m n.g.ự.c dậm chân, sắc mặt suýt chút nữa nghẹn thành màu gan lợn.

“Cháu đứa nhỏ này, ăn từ từ, ta đang hỏi cháu một câu, sao còn nghẹn…” Triệu đại vỗ vỗ lưng Trường Ngọc mấy cái thấy không được, vội vàng rót cho Phàn Trường Ngọc một chén trà khác.

Sau khi uống xong chén trà, Phàn Trường Ngọc cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở.

Nàng bối rối hỏi: "Đại nương đang nói gì vậy?"

Triệu đại nương liếc nhìn Tạ Ngũ Tạ Thất đang bận rộn phần việc của mình nhưng cũng vểnh thẳng lỗ tai lắng nghe, dùng tay chỉ vào cổ của nàng.

Phàn Trường Ngọc vội vàng dùng tay túm lấy cổ áo, biết giấu không được, lại bị vết tích kia làm cho có chút xấu hổ, liền cúi đầu ỉu xìu nói: "Tối hôm qua Ngôn Chính có trở về."

Triệu đại nương lập tức vui mừng hớn hở hỏi: “Người đâu?”

Phàn Trường Ngọc uống hết trà trong chén, nói: "Lại rời đi."

Sợ Triệu đại nương tiếp tục chất vấn mình, nàng đặt chén trà xuống đi ra ngoài: "Đại nương đừng lo lắng chuyện không có, trong quân có việc, cháu đi quân doanh trước đây."

Kỳ thật gần đây trong quân cũng không có chuyện gì, Phàn Trường Ngọc sợ bị người nhìn thấy trên cổ có dấu vết lại xấu hổ, cho nên dứt khoát đi đến biệt viện thăm mẫu tử Du Thiển Thiển.

Vào ngày thứ ba sau khi Tạ Chinh rời đi, từ trong miệng của Tạ Ngũ mà Phàn Trường Ngọc biết được, Huyết y kỵ đã bắt được Lý Hoài An, hiện đã mang người trở về.

Nghĩ đến cái c.h.ế.t của Hạ Kính Nguyên và những binh lính bên ngoài Lư thành, Phàn Trường Ngọc hận đến nghiến răng, ước gì có thể ngay tại chỗ chất vấn Lý Hoài An.

Và đích xác nàng đã làm thế.

Trong tư lao của Tạ Chinh, khi nhìn thấy Lý Hoài An ăn mặc rách rưới, đầu tóc bù xù đang ngồi bình thản giữa đám cỏ khô héo, Phàn Trường Ngọc đã không kìm nén được cơn tức giận dâng lên trong lòng, giọng nói nàng lạnh lùng: “Khắp nơi bên ngoài Lư thành đều là thi cốt bị uổng mạng, không biết những ngày này, cuộc sống của Lý đại nhân có thể được an yên?”

Lý Hoài An mở mắt ra nhìn nàng ở bên ngoài ngục giam, trên mặt tựa hồ có một tia đau thương cùng xấu hổ, sau đó lại biến thành chua xót: “Nếu ta nói một khắc ta cũng chưa từng an yên, Phàn cô nương có tin không?"

Hạ Kính Nguyên đứng vong thân trên cửa Lư thành, còn có những binh lính theo mình ra khỏi thành lần lượt ngã xuống, vẫn còn ở trước mặt Phàn Trường Ngọc, đôi mắt nàng lạnh như đao: "Những lời này, Lý đại nhân nên đem chân tướng rõ ràng của ngày hôm đó nói với ngàn vạn tướng sĩ c.h.ế.t oan nghe! Bách tính thiên hạ đều xem Lý gia đều là quan tốt như Hạ đại nhân, nhưng đem tính mạng bọn họ coi như cỏ rác, cũng chính là Lý gia các ngươi!"

Lý Hoài An vẫn cười khổ như vậy: “Hoài An vẫn luôn hâm mộ Phàn cô nương thẳng thắn phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng, nhưng con người khi sống ở trên đời này, rất nhiều chuyện không có cách nào có thể phân rõ đen trắng, luôn có sự đánh đổi lấy hay bỏ. Những gì Lý gia đang làm, hiện tại có thể là sai, nhưng qua đi mười mấy năm, cũng có thể cho là đem đến một thời thịnh thế cho Đại Dận."

Phàn Trường Ngọc nghiến chặt hàm răng, đánh một quyền thật mạnh vào trên vách tường đại lao.

Những viên gạch cứng rắn của bức tường bị phá vỡ, sỏi rơi trên mặt đất, giọng nói của Lý Hoài An đột ngột im bặt.

Hắn ta ngẩng đầu, nhìn thấy rõ ràng vẻ phẫn nộ trên mặt Phàn Trường Ngọc, hơi nao nao.

Phàn Trường Ngọc lạnh lùng nhìn hắn ta: "Là vì cái gì mà ngươi có thể dõng dạc nói ra những lời ngạo mạn đến bực này? Bởi là vì ngươi sinh ra đã phú quý? Không cần giống như bách tính bình thường chỉ vì ba bữa cơm ấm no mà rầu rĩ? Bởi vì ngươi được đọc nhiều sách thánh hiền, những khó khăn nhìn thấy được bất quá chỉ là một câu nhẹ nhàng trên trang giấy? Người c.h.ế.t không phải là ngươi, cũng không phải là người thân của ngươi, ngươi có tư cách gì nói thay cho bọn họ, rằng là dùng cái c.h.ế.t của bọn họ, đổi lấy một thời thịnh thế cho Đại Dận?"

Lần chất vấn này, khiến cho Lý Hoài An hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Cuối cùng, Phàn Trường Ngọc chỉ nhìn Lý Hoài An bằng một ánh mắt lạnh lùng châm chọc, đang định rời khỏi đại lao, nhưng phía trước cửa nhà lao lại truyền đến dị động.

Một tên mặc trang phục của Huyết y kỵ mang theo huyết đao tiến sát tới đối mặt với Phàn Trường Ngọc.

Bất quá khi vừa đối mặt, Phàn Trường Ngọc đã nhận ra những người này đang giả trang, nàng rút ra thanh đao chặt xương đeo ở bên hông.

Những người cướp ngục ở đối diện nhìn nhau, cầm đao lao về phía Phàn Trường Ngọc.

Hành lang của phòng giam nhỏ hẹp, lưỡi đao của Phàn Trường Ngọc đụng với phía đối diện, léo ra tia lửa, nàng dựa vào sức mạnh của mình, khiến cho tử sĩ ở đối diện cơ hồ bị lưỡi đao đẩy lùi về phía sau.

Một tên tử sĩ trong đó muốn đánh lén, nhưng Phàn Trường Ngọc đã đá vào cánh tay của hắn ta, cánh tay của hắn ta bị trật khớp ngay tại chỗ, thậm chí không thể cầm đao, đao rớt xuống đất phát ra tiếng ‘keng’ giòn vang của kim loại.

Giải quyết xong mấy tên tử sĩ xông vào đại lao, Phàn Trường Ngọc mới nhìn Lý Hoài An: “Lý đại nhân bị nhốt ở đây, còn có một số người không để ý đến tính mạng xông đến cây giải cứu, nhưng những tướng sĩ c.h.ế.t ở ngoài thành ngày hôm đó, bọn họ phải đợi đến c.h.ế.t thế nhưng không đợi được người tới cứu!"

Lý Hoài An cúi thấp đầu, mái tóc rối bời che gần hết khuôn mặt, hắn ta nói: "Đi cứu mẫu tử của Hoàng trọng tôn."

Sắc mặt của Phàn Trường Ngọc hơi đổi: "Ý của ngươi là gì?"

Vân Mộng Hạ Vũ

Giọng nói của Lý Hoài An bình tĩnh tựa như c.h.ế.t lặng: "Cướp ngục chẳng qua chỉ là danh nghĩa."

Gần như là chớp nhoáng, Phàn Trường Ngọc hiểu rõ đây là kế điệu hổ ly sơn!

Những tên đó giả thành Huyết y kỵ, một đường tấn công tới đại lao, g.i.ế.c c.h.ế.t Huyết y kỵ thật sự trở tay không kịp, phía Huyết y kỵ bên kia nhất định sẽ triệu tập nhân mã tới tiếp viện, đem binh lực đều vây hãm tại đại lao, bên biệt viện xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sẽ không kịp điều động nhân thủ tới đó!

Phàn Trường Ngọc không ngừng một khắc nào mà lao ra ngoài, khi đụng phải không ít tên giả trang Huyết y kỵ, nhất thời nàng không ngại cánh tay bị thương, bởi vì là khó phân biệt rõ là địch hay bạn, nên đụng phải người nàng đều dứt khoát vung đao trước.

Khi Tạ Thập Nhất dẫn theo người của mình đến, hắn ta đụng phải Phàn Trường Ngọc, đang định nói chuyện thì suýt chút nữa bị bổ một đao, hắn ta vội vàng đưa đao lên cản, hét lên: "Đô úy, ti chức là Thập Nhất!"

Phàn Trường Ngọc che cánh tay đang chảy m.á.u của mình, liếc nhìn chừng một trăm mười người mà hắn ta mang đến, nói: "Mau đi đến biệt viện! Mục tiêu thật sự của bọn chúng là biệt viện!"

Vẻ mặt của Tạ Thập Nhất liền đại biến, vội vàng phân phó cho thuộc hạ: "Mấy người các ngươi ở lại đây giải quyết tốt hậu quả, đám người còn lại theo ta tiến về biệt viện!"

Phàn Trường Ngọc nói: "Ta cũng đi."

Tạ Thập Nhất liếc nhìn Phàn Trường Ngọc, có lẽ biết không thể ngăn cản được nàng, ném cho Phàn Trường Ngọc một bình kim sang dược, nói: "Vậy đô úy cẩn thận một chút!"

Loading...