Kiếp này sẽ gả cho chàng - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-09-14 13:38:45
Lượt xem: 32
Dật Hương lâu.
Một chiếc xe ngựa chạy đến ngõ sau của Dật Hương lâu, cách lối vào ngõ không xa thì dừng lại, nhưng trên xe không thấy có ai xuống, thị vệ ở cửa sau của Dật Hương lâu bình tĩnh nhìn xe ngựa.
Trong đó có hai người đưa mắt nhìn nhau, đang định đi qua xem xét thì đột nhiên từ đầu ngõ bên kia xuất hiện một bóng người màu đen, vung gậy đánh vào sau đầu hai tên thị vệ còn lại khiến cho hai thị vệ hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Ở nhà Vương bộ đầu Phàn Trường Ngọc đã thay trang phục như một tên tiểu tử, khuôn mặt của nàng cũng dùng tro nồi bôi đen, khiến người khác không thể phân biệt được ngũ quan ban đầu của nàng, sau khi phá bỏ giấy niêm phong trên cửa sau của Dật Hương lâu, nàng chạy vào Dật Hương lâu.
Hai tên thị vệ đang chuẩn bị đi thăm dò xe ngựa vội vàng hét lên: "Có đồng phạm g.i.ế.c người xông vào Dật Hương lâu để tiêu hủy chứng cứ!"
Bọn chúng lại đuổi theo muốn bắt lấy Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc thì đang ở cửa sau chờ đợi bọn chúng.
Vừa thấy có người tiến đến, nàng dùng một cây gậy vồ đánh một người bất tỉnh, tên tiểu tốt ở phía sau rút đao muốn c.h.é.m Phàn Trường Ngọc, Phàn Trường Ngọc nghiên người tránh né, đá một cước khiến hắn ta rơi vào trong cái vạc đựng cơm cặn ở hậu viện, cái vạc đựng cơm cặn kia rất sâu, tên tiểu tốt kia bị ngã ở bên trong, nửa ngày vẫn không dậy được.
Sau khi Phàn Trường Ngọc vào nhà một lúc, nhanh chóng dùng áo choàng bọc lấy một thứ gì đó ôm vào trong ngực, bước nhanh rời khỏi sân viện.
Tên tiểu tốt kia hét lên: "Kẻ trộm chạy! Kẻ trộm chạy!"
Động tĩnh này đã sớm kinh động đến thị vệ ở cửa chính bên kia của Dật Hương lâu, một nhóm quan binh mặc trang phục bộ khoái lại rõ ràng không giống người của bộ khoái chia thành hai hướng ở hai đầu ngõ đuổi theo, chỉ nhìn thấy một tiểu tử dường như đang ôm một đứa trẻ vào trong ngực, vội vàng lên chiếc xe ngựa đậu ở đầu ngõ.
Vân Mộng Hạ Vũ
Một đám quan binh chưa kịp đuổi theo, chiếc xe ngựa kia đã bỏ chạy đi xa.
Tuyết rơi lả tả, người đánh xe mặc một thân xiêm y vải thô, đầu đội mũ rộng vành khiến người khác không nhìn rõ mặt, nhưng tư thế đánh roi kia hiển nhiên là người luyện võ.
Đám quan binh ở phía trước bao vây muốn tiến lên ngăn cản, nhưng người đánh xe lại ném ra một cây roi dài hơn một trượng, đánh vào người liền bị tróc da bong thịt, trái phải quét qua chỉ khiến cho đám quan binh bao vây ngã xuống đường kêu gào.
Thủ lĩnh của đám quan binh hét lên: "Chắc chắn là đồng bọn bên trong tửu lâu mang đứa trẻ kia chạy, mau mau gọi người đến tiếp viện!"
Một mũi tên từ trạm canh gác b.ắ.n lên bầu trời xám xịt, ngay sau đó huyện nha đã phái ra một đội quan binh đến đó.
Những người trong xe là Phàn Trường Ngọc và Vương phu nhân.
Vương phu nhân đã rất quen thuộc đường cùng ngõ hẻm của cả huyện thành, rẽ qua vài khúc cua đã bỏ đám quan binh lại ở đằng sau, Phàn Trường Ngọc nhảy xuống xe trước nói: “Làm phiền thẩm dẫn đám quan binh này chạy chừng hai khắc, sau hai khắc thì mặc kệ bọn chúng, tự mình thoát thân là được.”
Vương phu nhân nhấc mũ rộng vành lên: “Chỉ có hai khắc, cháu có đủ thời gian không?”
Phàn Trường Ngọc nói: "Phu quân của cháu chắc là đã đến huyện nha, cháu thì đến bên phủ huyện lệnh, bọn quan binh đang dốc hết toàn lực để bắt nhi tử của Du chưởng quỹ, bất kể như thế nào chúng ta cũng phải tìm được huyện lệnh."
Đương nhiên, trong xe không có Du Bảo Nhi, trước đó nàng dùng áo choàng bọc một thứ từ trong Dật Hương lâu chạy ra bất quá chỉ là một chiếc chăn bông nhỏ.
Vương phu nhân chỉ nói: "Mọi việc cẩn thận!"
Phàn Trường Ngọc nói: "Thẩm cũng vậy."
Xe ngựa chạy chậm lại, sau khi Phàn Trường Ngọc ở một nơi không có người xuống xe, bảy lần tám lượt rẽ vào mấy con ngõ nhỏ, hướng đi về phía phủ của huyện lệnh.
-
Khi Phàn Trường Ngọc đến cửa phủ của huyện lệnh, lại phát hiện Tống mẫu cũng ở đây.
Nàng ẩn nấp ở trong bóng tối, liền nhìn thấy Tống mẫu cùng một nha hoàn tuổi tác còn rất nhỏ, mang theo túi lớn túi nhỏ đứng trước cửa phủ của huyện lệnh, trên mặt nở nụ cười lấy lòng: “Nghiễn ca nhi sắp lên kinh dự thi, rất là mong nhớ đại tiểu thư, không phải thế thì sao bảo ta mua nhiều lễ vật như vậy đưa cho đại tiểu thư..."
Quản gia ngoài cửa nói: "Tống cử nhân có lòng."
Ông ta ra lệnh cho gã sai vặt ở phía sau nhận tất cả đồ trang sức bằng châu hoa mà Tống mẫu đã nhịn đau mới mua, lại không bảo Tống mẫu vào cửa ngồi một chút.
Tống mẫu cười đến mức sắc mặt suýt chút nữa đông cứng lại, mấy ngày nay bà ta liên tiếp bị cấm cửa, lại không cam tâm sau khi dùng bạc mua nhiều lễ vật như vậy nhưng không được huyện lệnh chào đón, nói: “Mấy ngày trước, phu nhân có khen đôi hài của ta mang đẹp mắt, hôm nay ta đến đây để tìm phu nhân uống trà, thuận tiện đưa kiểu dáng của đôi hài kia đến cho phu nhân.”
Quản gia chỉ nói: "Phu nhân bị nhiễm phong hàn, đến nay còn chưa chuyển biến tốt, Tống phu nhân có muốn đưa gì cho phu nhân, cứ giao cho lão nô là được."
Tống mẫu vốn cho rằng địa vị của huyện lệnh có hơi thấp, chờ đến khi Tống Nghiễn đậu cao, chỉ là một nữ nhi của huyện lệnh, không chắc sẽ xứng với nhi tử của mình, chỉ là ngại vẫn còn ở huyện này còn phải cần huyện lệnh chăm sóc, mới cùng thân thiện với huyện lệnh phu nhân.
Lúc trước huyện lệnh phu nhân muốn đưa nữ nhi ra định hôn sự, trong lòng bà ta có nhiều tính toán nhỏ nhặt nên đã tạo tiếng vang, chỉ dùng cái danh nương tử cử nhân, nương tử tiến sĩ ngon ngọt treo trên người hai mẫu tử nhà huyện lệnh, lại không đáp ứng chuyện đính hôn. Huyện lệnh phu nhân thỉnh thoảng lại thúc ép bà ta rất gắt, bà ta lại vừa khóc lóc vừa kể về chuyện Tống Nghiễn vừa từ hôn, nói Tống Nghiễn là một hiếu tử, lại vì bà ta mới chịu thanh danh bạc tình bạc nghĩa lui thân với đồ tể Phàn gia kia, nhắc đến Phàn gia, bây giờ không ít người gặp liền nói là do Tống gia của bà ta có lỗi với nàng, nói sợ Tống Nghiễn nhanh đã đính hôn như vậy, lại càng khiến cho nữ nhi Phàn gia ghen ghét, nếu để nàng tung chút tin đồn ra bên ngoài, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của Tống Nghiễn, người hai nhà sớm muộn đều là thân gia, lúc này cần gì phải vội vàng.
Huyện lệnh phu nhân bị lời nói của bà ta hù dọa, ngày thường hai người cùng nhau uống trà xem kịch, huyện lệnh phu nhân luôn đối với bà ta vẫn thật nồng hậu.
Trong dịp ăn tết, Tống Nghiễn đã xảy ra náo động bê bối với Phàn gia tại lễ hội đèn lồng, vì thế trong một thời gian dài Tống mẫu đã không thể ngẩng đầu lên được.
Bà ta sợ huyện lệnh phu nhân coi thường nhi tử của mình, mặc dù ban đầu bà ta chỉ muốn cưỡi lừa tìm ngựa nhưng điều này khiến Tống mẫu đột nhiên lo lắng, lỡ đâu nhi tử không thi đỗ tiến sĩ, không được đến kinh thành làm quan, nhìn khắp nơi ở toàn bộ huyện Thanh Bình, vẫn là kết thân với huyện lệnh cũng rất phong quang, lúc này mới ngày mùng hai tết liền cầm lễ vật đến phủ huyện lệnh chúc tết.
Nhưng lại không ngờ rằng, lại bị đóng cửa từ chối.
Cùng ngày đó Tống mẫu cũng tức giận đến suýt hộc m.á.u mà trở về, sợ ảnh hưởng đến việc học của nhi tử nên không dám nói cho Tống Nghiễn biết việc này, nhưng bản thân bà ta lại âm thầm hạ quyết tâm hàn gắn quan hệ với nhà của huyện lệnh, hai ngày nay vẫn một mực đưa lễ đến nhà huyện lệnh.
Không thể thông được con đường với huyện lệnh phu nhân, lại đi con đường của thiên kim huyện lệnh, nhưng đưa lễ vật đến tận ngày hôm nay mà cửa lớn nhà huyện lệnh vẫn không thể vào được.
Tống mẫu chỉ cảm thấy mặt mũi như bị xé nát giẫm dưới chân, đến một nụ cười cũng không nặn ra được, sắc mặt tái xanh, đi qua góc đường mới dám hung hăng nhổ nước bọt xuống đất: "Đó là cái thá gì, bất quá chỉ là một nữ nhi huyện lệnh, thật cho rằng Nghiễn ca nhi của ta muốn cưới sao? Cho lễ vật thì ưỡn mặt ra nhận lấy, còn không để ta vào ngồi uống một ngụm trà?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/kiep-nay-se-ga-cho-chang/chuong-57.html.]
Phàn Trường Ngọc giả vờ quay lưng đi lựa đồ vật trước một quầy hàng ven đường, nghe rõ ràng lời nói của Tống mẫu, hơi nghiêng qua thấy Tống mẫu đã đi xa được một chút, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt này của Tống mẫu, vẫn chỉ cảm khái ác giả ác báo.
Thầm nghĩ một nhà của huyện lệnh kia tốt nhất là nên nhìn thấu mẫu tử hai người kia là hạng người gì, vì vậy mới không thèm để ý đến bọn họ.
Nàng vòng qua bức tường phía sau phủ huyện lệnh, thuận tiện trèo lên một cái cây gần chân tường, đi vào phía bên trong bức bường.
Vương bộ đầu làm bộ khoái vài chục năm, từng làm việc cho mấy vị huyện lệnh, đối với địa hình của phủ này rất quen thuộc, sau khi Phàn Trường Ngọc xem sơ đồ do Vương phu nhân đưa, đại khái cũng có thể biết được bố cục của tòa phủ, đây cũng chính là phòng bếp.
Nàng dựa vào chân tường lặng lẽ đi ra ngoài, đụng phải sau cánh cửa có treo hoa, vừa lúc nhìn thấy quản gia đi vào, nàng vội vàng trốn vào góc tường.
Quản gia lấy đồ Tống mẫu đưa cho rồi cầu xin một nam nhân trông dáng vẻ như là thị vệ: “Quan gia, đây là đồ cô gia tương lai cho tiểu thư, nhờ ngài sắp xếp một chút, thứ nào đưa cho tiểu thư thì đưa cho tiểu thư."
Quản gia ở trong phủ huyện lệnh lại đi cầu xin một thị vệ.
Đây rõ ràng là không bình thường, Phàn Trường Ngọc vểnh tai lên lắng nghe.
Thị vệ chỉ là cười lạnh một tiếng: "Cũng giống như những thứ trước đó ném vào trong sương phòng đi, nếu như để lộ một chút tin tức, đầu các ngươi cũng đừng nghĩ sẽ còn!"
Quản gia rõ ràng là bị dọa, khúm núm không dám lên tiếng.
Phàn Trường Ngọc đột nhiên cảm thấy đám người ngày không chỉ đơn giản là khống chế phủ huyện lệnh, tiếng hít thở càng ngày càng nhỏ và kéo dài.
Nàng chú ý tới toàn bộ phủ huyện lệnh, tuyết đọng trong đình viện đều không có ai quét dọn, không biết là cả phủ huyện lệnh bị khống chế, hạ nhân bị động biếng nhác, hay là có người hạ lệnh không dọn tuyết.
Dù sao cũng có tuyết, bước chân người đi qua sân dù có nhẹ đến đâu, giẫm lên tuyết bao giờ cũng phát ra tiếng động.
Phàn Trường Ngọc đang trầm tư thì đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân phía sau.
Khi nàng quay đầu lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt của tiểu nha hoàn đang bê cái khay.
Tiểu nha hoàn vừa muốn kêu lên một tiếng, liền bị một tay cầm đao của Phàn Trường Ngọc đánh hôn mê bất tỉnh, liền một tay đỡ lấy cái khay trong tay nha hoàn, một tay đỡ nha hoàn đi vào cửa, nhìn bốn phía xung quanh, dùng chân đẩy cửa phòng bên cạnh, mang nha hoàn đi vào.
Một lát sau, Phàn Trường Ngọc ăn mặc như một nha hoàn, bưng một cái khay trắng trợn đi ra.
Khi nàng rẽ vào chỗ ngoặt, thị vệ dưới mái hiên liếc nhìn nàng một cái, Phàn Trường Ngọc cúi đầu đi tới, đi về hướng quản gia lúc trước rời đi.
Nàng sớm đã nhìn qua sơ đồ, cộng thêm khả năng định hướng tốt, chỉ căn cứ vào bố cục của tòa phủ đã tìm được chỗ của quản gia mà không tốn bao nhiêu công sức.
Khi nàng đẩy cửa bước vào, quản gia đang ngồi trên ghế, tâm trạng vô cùng buồn bã, khi nhìn thấy Phàn Trường Ngọc thì sợ c.h.ế.t khiếp, ngã lăn ra đất, một bên thì đau đến nhe răng, một bên lại bày ra dáng vẻ quản gia thông thường, khuôn mặt lạnh lùng hét lên hỏi: “Ngươi là nha đầu ở phòng nào, thật to gan!"
Phàn Trường Ngọc cảm thấy huyện lệnh đang bị người giám sát, vì vậy mệnh lệnh cách chức Vương bộ đầu chắc chắn không phải do huyện lệnh ban xuống, không chừng hiện tại còn đang trông cậy vào Vương bộ đầu tới cứu mạng già của ông ta.
Nàng thuận tiện nói: "Ta là người của Vương bộ đầu"
Vẻ tức giận trên mặt quản gia đông cứng lại, sau đó mừng rỡ suýt nữa phát khóc: "Vẫn là Vương bộ đầu tinh mắt, nhìn một chút liền biết huyện phủ mấy ngày nay có chuyện lạ..."
Thấy ông ta sắp có ý tứ khóc lóc kể lể cả buổi sáng, Phàn Trường Ngọc cau mày ngắt lời ông ta, chỉ hỏi điều nàng muốn biết: “Trong phủ đã xảy ra chuyện gì?”
Quản gia rơm rớm nước mắt nói: "Phủ Tế châu mấy ngày trước không phải đã ra lệnh chinh lương sao, có một đội quan binh cầm lệnh bài phủ Tế châu đến đây nói giám sát việc chinh lương, đại nhân nhà ta nghe nói phải án thu một đầu người một thạch lương thực, liền cầu tình nói đây là muốn ép bách tính vào đường cùng, có thể nói là đại nhân ở trên lấy lệnh chinh lương áp bức, buộc đại nhân nhà ta làm theo như vậy."
"Đại nhân nhà ta không có cách nào khác, đành phải hạ lệnh chinh lương, có thể là những quan binh kia khi đi chinh lương lại đánh c.h.ế.t nông dân ở vùng nông thôn, đại nhân nhà ta sợ đến lúc đó sẽ nháo đến nơi của Hạ đại nhân phủ Tế châu, ô sa sẽ không giữ được, nghĩ sớm muốn đến phủ Tế châu thỉnh tội, cho nên đã khiến cho đám quan binh đến từ Tế châu kia đến quản thúc. Bọn họ tự xưng là người của Tiết Độ Sứ tây bắc Ngụy Tuyên, bây giờ Hạ đại nhân đã bị Tiết Độ Sứ cách chức, lại nói đại nhân nhà ta làm cản trở đại sự chinh lương, liền bị bắt giam trong phủ, ngay cả phu nhân và tiểu thư cũng không được phép ra ngoài, không được gặp khách."
Phàn Trường Ngọc càng cau mày chặt hơn, nàng đã nghe nói đến tên của Ngụy Tuyên, thảm án chinh lương ở Thái châu là do hắn ta dung túng người dưới quyền gây ra.
Trong lúc nhất thời nàng cũng không chắc, nếu Ngụy Tuyên vô đạo tàn nhẫn, thật sự dùng cách này để cưỡng đoạt lương thực, Vương bộ đầu ở cửa thành khuyên ngăn đám bạo dân, quay đầu đi Ngụy Tiên dẫn quân đội đi g.i.ế.c đám bách tính này thì như thế nào là tốt?
Phàn Trường Ngọc suy nghĩ một lúc, nói: "Nếu không thì chúng ta trói đám đại quan do Ngụy Tuyên phái đến, để huyện lệnh trả lại phần lương thực thu được cho bách tính."
Nếu trói được tên thủ lĩnh kia, thủ lĩnh kia sẽ không có cách nào hạ lệnh g.i.ế.c bách tính được nữa.
Quản gia môi run run, ông ta cũng không để ý tới nửa câu sau của nàng, chỉ nửa câu trước đó thiếu chút nữa đã dọa ba hồn của ông ta ném hết hai hồn: "Trói. . . Trói lại? Trong phủ này có mười mấy quân binh, từng người đều có võ nghệ cao cường, tất cả người trong huyện nha đều là người của bọn họ, phải trói như thế nào?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Đánh không lại thì hạ thuốc mê, có thuốc hay gì không?"
Quản gia không khỏi nhìn đánh giá Phàn Trường Ngọc, tự hỏi đây thật là người do Vương bộ đầu kêu tới hỗ trợ hay không?
Tội danh trói quân gia phủ Tế châu này nghiêm trọng đến mức nào? Vạn nhất những người kia về sau tính sổ, phủ này thêm một cái đầu cũng không đủ chặt!
Ông ta liên tục xua tay: "Không thể không thể! Quay đầu lại, đại nhân nhà ta phải bàn giao với những quan gia kia như thế nào?"
Phàn Trường Ngọc cũng biết cách này có chút tổn hại, nhưng huyện lệnh đã nhậm chức ở huyện Thanh Bình ba năm, cho dù không làm chuyện gì đại ác, thế nhưng cũng không làm được điều gì tốt cho bách tính, trước mắt đây là biện pháp duy nhất chỉ tổn hại đến huyện lệnh mà thôi, không dùng thì phí!
Nàng nói: "Người ở Mã gia thôn đã bị quan binh g.i.ế.c chết, quan binh đã bức bách tính xung quanh làm phản, có hàng ngàn bạo dân đang tụ tập lại muốn san bằng huyện nha. Ngươi cảm thấy đại nhân nhà ngươi có phải lúc đó có thể bị đẩy ra c.h.ế.t thay cho những kẻ kia hay không? Ngươi là quản gia của phủ huyện lệnh, có thể cũng bị những bạo dân kia ghét bỏ luôn chăng?"
Môi của quản gia lại bắt đầu run rẩy, cân nhắc một chút mới nói: "Trong phủ không có loại thuốc mê này, mà những người kia đều rất cẩn thận, đồ vật vừa vào cửa đã để cho hạ nhân trong phủ nếm thử trước."
Lần này Phàn Trường Ngọc cũng không có cách nào.
Quản gia thấy vậy, oán hận nói: "Bất quá trong phủ vẫn còn có bả đậu, trong phòng bếp lúc này đang nấu canh nấm tuyết hạt sen."